Ra khỏi nhà tổ, anh mở cửa cho cô ngồi vào xe. Đi vòng qua phía bên kia, anh mở cửa ngồi vào ghế lái. Quay người sang thắt dây an toàn cho cô, anh lúc này mới để ý, đôi mắt xinh đẹp ấy đã đỏ hết cả lên.
"Doanh Doanh! Em sao vậy?"
Nghe tiếng anh hỏi, cô máy móc quay sang nhìn anh.
"Sao... Đang tức muốn điên đây chứ sao nữa. Ông nội của anh... quá đáng lắm."
Mục Trì Khiêm thở phào, như thể vừa mới trút được một tảng đá lớn trong lòng mình. Mới vừa nãy, anh còn tưởng là cô đang khóc. Hoá ra là giận đến đỏ cả mắt rồi. Hạ Doanh Doanh thật biết cách doạ người. Cảm giác hồi hộp còn hơn cả chuyện xem phim kinh dị nữa. Thật là...
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô lại không nhịn được mà hỏi.
"Nè! Anh có chỗ nào không khỏe hả?"
"Ừm! Sắp không thở được nữa rồi."
"A... Anh... Không sao đó chứ? Mau đến bệnh viện đi."
Nhìn vẻ mặt cô lo lắng cho mình, anh vậy mà lại vui vẻ mỉm cười. Doanh Doanh nhìn thấy nụ cười đó thì liền biết mình bị lừa rồi. Bàn tay mềm mại đẩy nhẹ anh ra, cô bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.
"Ấu trĩ!"
Mục Trì Khiêm không nói gì, chỉ lẳng lặng thắt dây an toàn cho cô. Trở lại ghế của mình, anh thắt dây xong thì liền khởi động xe rời đi.
Chiếc xe lăn bánh lao nhanh khỏi cổng nhà Mục gia...
"Lúc nãy... Ông ấy đã nói gì với em?"
Mục Trì Khiêm vừa lái xe, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685460/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.