Một lúc sau, cánh cửa phòng mở ra. Đinh Duật Phàm từ bên ngoài bước vào, trên tay mang theo một hộp quà được gói ghém rất cẩn thận. Bước về phía Thẩm Đan Đan, anh khẽ cười rồi dịu dàng nói.
"Đan Đan! Hôm nay em thật đẹp."
Thẩm Đan Đan quay lại nhìn anh, trên môi kéo ra một nụ cười giả tạo. Đôi mắt sắc sảo liếc nhìn sang Linh Lan đang đứng đó, cô ta nhỏ giọng nói với Đinh Duật Phàm.
"Em còn tưởng là anh sẽ không đến."
"Anh đã hứa đến thì nhất định sẽ đến mà."
Đôi mắt buồn buồn nhìn Thẩm Đan Đan một lúc, anh đưa hộp quà trên tay mình sang cho cô ta.
"Đây là quà cưới của em. Anh chúc em một đời bình an, viên mãn hạnh phúc, đầu bạc răng long."
"Duật Phàm! Cảm ơn anh! Anh nhất định phải hạnh phúc, như vậy thì em mới an lòng."
Đinh Duật Phàm cúi mặt, trên môi nở ra một nụ cười buồn.
"Chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi."
Nghe anh nói câu đó, Linh Lan Cảm thấy trái tim mình như bị ai đó xát muối vào tim. Hóa ra, cảm giác đau lòng nhất mà cô từng trải chính là nhìn thấy người mình yêu đau lòng vì một người khác.
Thẩm Đan Đan nhìn thấy Linh Lan đau lòng thì cô ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nắm lấy tay Đinh Duật Phàm, cô ta tỏ ra có chút đau lòng mà nói với anh.
"Em xin lỗi! Kiếp này chúng ta có duyên không nợ. Nếu như có kiếp sau anh đợi em đến tìm anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685188/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.