“Rốt cuộc thì ông đã mang cô ấy đi đâu?”
Mục Trì Khiêm đưa mắt nhìn người đang ngồi trên ghế, giọng nói lạnh lùng đang cố gắng kiềm nén sự tức giận mà hỏi Mục Trạch Đông.
Mục Trạch Đông ngồi đó, nửa cười nửa không mà trả lời.
“Ta đã nói là không biết, con có hỏi thế nào cũng vô ích thôi.”
“Ông nội! Nếu như là ông đã đưa Doanh Doanh đi thì xin ông hãy thả em ấy ra đi.”
Mục Triết Hàn đi tới cũng liền chen ngang vào. Mặc dù anh nhìn thấy Doanh Doanh thì sẽ liền nhớ đến Ngọc Bích. Nhưng thật lòng mà nói, anh không muốn Doanh Doanh bị tổn hại. Cho nên, nếu như Doanh Doanh gặp chuyện, anh cũng sẽ không bỏ mặc.
Mục Trạch Đông đưa mắt nhìn hai đứa cháu trai của mình một lượt rồi bật cười.
“Giỏi! Giỏi lắm. Một đứa còn chưa đủ, bây giờ lại có thêm một đứa đến để chọc tức ta có đúng không?”
“Ông nội! Con không có ý chọc tức ông. Con chỉ không muốn để một người vô tội bị tổn thương… cũng giống như cách mà ông đã làm với Ngọc Bích.”
“Mục Triết Hàn, con có biết mình đang nói gì không?”
“Con muốn nói gì… Chẳng phải ông nội là người rõ nhất sao?”
Không nhắc đến thì thôi, mà đã nhắc đến thì đau lại càng thêm đau. Nếu như ngày đó, Mục Triết Hàn anh đủ mạnh mẽ thì đã có thể bảo vệ cho cô gái đó thật tốt, không như bây giờ, quên không được nhưng lại cũng không bao giờ có thể gặp lại thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685141/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.