Mục Trì Khiêm ngồi bên cạnh giường bệnh của Doanh Doanh suốt mấy tiếng đồng hồ. Nhìn gương mặt thánh thiện của cô đang say ngủ, trái tim anh lại cứ thấy đau mãi không thôi.
Giá như có thể, anh bằng lòng đánh đổi tất cả mọi thứ mà mình có chỉ để đổi lại cho cô sự bình yên, đổi lại cho cô ký ức của hai người. Nếu như trách Trịnh Ngọc Bích và Lục Thiên Vũ một thì anh lại tự trách bản thân mình đến mười. Nếu như không phải anh bất cẩn thì họ sẽ không có cơ hội để bắt cô đi.
Nếu như không phải vì anh bất cẩn thì cô sẽ không phải bị tiêm thuốc xóa ký ức, sẽ không quên đi hết quá khứ của hai người. Suy cho cùng, mọi chuyện xảy ra đều là lỗi của anh.
Đưa tay lên chạm vào gương mặt xinh xắn ấy, anh vẫn nhìn cô với đôi mắt dịu dàng vô cùng.
“Doanh Doanh… Chỉ cần em tỉnh lại thôi… Tốn bao nhiêu thời gian cũng được, anh đều sẽ cố gắng lấy lại ký ức cho em.”
Mí mắt khẽ động, cô gái nhỏ chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt xinh đẹp ấy khẽ nhìn quanh một lượt rồi dừng lại trước gương mặt điển trai của người kia. Gương mặt của anh vừa quen vừa lạ, hình như là đã gặp qua ở đâu đó nhưng lại không thể nhớ nổi là ở đâu.
“Em thấy sao rồi?”
Mục Trì Khiêm nhẹ nhàng hỏi cô, đôi mắt ấm áp của anh vẫn cứ nhìn cô dịu dàng như thế. Chỉ là nơi đáy mắt ấy lại mang theo một chút hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685129/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.