Bầu trời rất nhanh đã nhá nhem tối. Chút nắng mong manh còn vương lại nơi phía cuối chân trời, vừa đẹp lại vừa buồn. Tựa đầu vào cửa kính xe, Diệp Tranh Tranh đưa đôi mắt buồn buồn nhìn về nơi còn vương nắng ấy. Bất giác, cô lại nhớ đến một câu nói thế này “Bắt đầu đã là sai thì kết quả cũng chắc chắn là sẽ sai.” Quả nhiên là rất đúng.
Ngay từ lúc bắt đầu, đã là sai, vậy thì kết quả làm sao mà đúng được. Vậy cho nên nếu yêu anh là sai, vậy thì đoạn tình cảm này cũng đã đến lúc nên kết thúc rồi. Bắt đầu từ cô, vậy thì hãy để cô tự mình kết thúc nó vậy. Dù có hơi đau lòng một chút, nhưng vẫn tốt hơn là cứ yêu trong vô vọng.
“Em thật sự muốn đi sao?”
Diệp Lang Quân nhìn biểu cảm của cô mà đau lòng hỏi. Anh chỉ vừa mới nhận lại cô em gái này thôi, vậy mà ở cùng cô chưa được bao lâu lại phải xa nhau rồi. Mặc dù anh không muốn, nhưng nếu đó là sự lựa chọn của cô, vậy thì anh nhất định sẽ tôn trọng.
Quay mặt sang nhìn anh trai của mình, Tranh Tranh mỉm cười rồi nói.
“Nơi này có nhiều chuyện đau lòng quá. Em muốn rời khỏi đây để bắt đầu một cuộc sống mới, quên hết tất cả những chuyện đau thương.”
“Tranh Tranh! Là anh hai không tốt, để em phải chịu khổ lâu đến vậy.”
"Em không sao mà. Chỉ cần sau này anh hai thương em nhiều hơn là được rồi. "
Diệp Lang Quân nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685097/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.