Doanh Doanh không trả lời, cô đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt đang tươi cười của Vương Thừa Vũ. Quả nhiên để đạt được mục đích, Vương Thừa Vũ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nhưng cũng nhờ thế thì họ mới biết, ai thật ai gian.
Cả hai bên đều có bốn mươi lăm phần trăm cổ phần. Mười phần trăm số cổ phần còn lại chính là mấu chốt để quyết định tất cả. Nhưng... mười phần trăm số cổ phần đó lại đang nằm trong tay của...
"Cậu trai trẻ có phải là vui mừng quá sớm rồi hay không hả?"
Giọng nói vang lên từ bên ngoài khiến tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên. Dáng người uy nghiêm đó, chẳng phải là Mục lão gia, chủ tịch của Mục thị hay sao. Rõ ràng là ông ấy đang ở Mỹ, tại sao lại trở về ngay lúc này rồi.
Mục Trạch Đông đi đến bên cạnh Doanh Doanh. Nhìn thấy ông, cô liền lập tức đứng dậy rồi cúi đầu cung kính.
"Chủ tịch! "
Mục Trạch Đông không nói gì, đôi mắt điểm vài nếp nhăn nhìn vào cô mang theo chút ý vị sâu xa nào đó. Rồi cũng chẳng biết ông nghĩ gì, chỉ nghe tiếng ông ấy thở một hơi thật dài rồi trầm giọng nói.
"Bọn trẻ các người chỉ giỏi làm cho ta lo lắng."
"Chủ tịch mắng rất đúng. Mời ông ngồi ạ."
Doanh Doanh rời khỏi vị trí, nhường lại chỗ ngồi cho ông. Cô đứng sang bên cạnh, cả gương mặt đều hiện rõ sự nhẹ nhõm. Ông ấy về rồi, cục diện cũng xem như là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685072/chuong-91.html