Thay vì một bữa cơm thịnh soạn ở nhà hàng sang trọng, cô lại muốn cùng anh ăn bát mì ở vỉa hè. Hai người ngồi đối diện nhau, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về phía của anh và cô. Có lẽ vẻ ngoài bảnh bao cùng khí chất hào nhoáng của anh đã thu hút sự chú ý của họ. Vậy nên họ mới nhìn hai người như thế.
Nhìn bát mì nóng hổi trước mặt, anh nhíu mày hỏi cô.
"Thật sự ngon sao?"
Nghe anh hỏi, Doanh Doanh phì cười. Anh quen sống trong nhung lụa xa hoa, làm sao cảm nhận được vị ngon của những thứ dân dã thế này được. Chỉ là... cô muốn cùng anh ăn một bữa thật đơn giản, thật bình yên mà thôi.
"Ngon lắm! Anh thử đi."
"Em... Không lừa anh đó chứ?"
"Không mà! Em đã lừa anh bao giờ?"
"Anh sẽ tạm tin em."
Anh nhìn cô mỉm cười, nụ cười mị hoặc thu hút tất cả ánh nhìn của những người xung quanh. Vậy nhưng anh lại chẳng màn để ý đến, bởi lẽ thế giới của anh chỉ có duy nhất một mình cô mà thôi. Ngoài cô ra, tất cả những người khác đều chẳng liên quan gì đến anh.
Ăn xong bát mì nóng hổi, anh và cô lên xe rời đi. Lái xe đưa cô đi dạo một vòng thành phố, cảm nhận được hơi thở của gió đêm khiến tâm trạng của anh và cô bình yên đến lạ. Chỉ là trong lòng cô lại chất chứa một cảm xúc không tên. Thật chỉ mong sao bình yên này có thể kéo dài đến vô tận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685065/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.