Hai tuần sau khi Doanh Doanh và Mục Trì Khiêm li hôn, mọi chuyện lại trở về với quỹ đạo vốn có của nó...
Dưới tán cây ngô đồng, Doanh Doanh ngồi trên chiếc xích đu, bên cạnh là một vườn lưu ly tím biếc. Bầu trời đêm nay trăng thanh gió mát, ánh trăng tròn tỏa sáng khắp nhân gian. Đâu đó trong không gian tĩnh lặng ấy, lại nghe được tiếng côn trùng ríu rít xung quanh.
Một vài con đom đóm lấp lánh bay lượn trên vườn hoa lưu ly, trông giống như một vài ánh sao đêm đang mải mê đùa nghịch. Bầu không khí này tĩnh lặng và bình yên quá, chỉ khác là lòng người lại chẳng có lấy một chút bình yên.
Tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài cánh cổng. Doanh Doanh cúi mặt, giấu đi sự mệt mỏi bên trong. Ngày tháng trước đây, nghe được tiếng động cơ xe thì cô sẽ rất vui vì anh đã về nhà. Còn bây giờ, người trở về lại chẳng phải là anh.
Vương Thừa Vũ bước xuống xe, toàn thân đều nồng nặc mùi rượu. Loạng choạng bước về phía cô, trên gương mặt vốn dĩ lạnh lùng ấy giờ lại mang theo sự khổ sở đến đáng thương.
Đứng trước mặt cô, Vương Thừa Vũ cười lạnh rồi nói.
"Cô... đã ăn gì chưa?"
"Tôi ăn rồi."
"Hừm... Hạ Doanh Doanh... cô có biết... hôm nay là ngày gì không?"
Doanh Doanh đưa đôi mắt vô cảm lên nhìn. Nhưng khi Vương Thừa Vũ nhìn thấy ánh mắt đó của cô, nụ cười của anh liền trở nên méo mó xấu xí.
"Giống... Giống lắm! Ánh mắt đó... sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685063/chuong-96.html