Doanh Doanh nhìn anh, cô lại không biết anh đang muốn nói gì. Luật nhân quả... Tuyết Anh bình an vô sự đến tận bây giờ là do luật nhân quả sao?
Nhìn thấy biểu cảm của cô, Mục Trì Khiêm chỉ khẽ mỉm cười rồi nói tiếp.
"Nói ra thì chuyện rất dài. Có lẽ vì Tuyết Anh quá lương thiện nên ông trời cũng không nỡ mang em ấy đi."
"Trì Khiêm, rốt cuộc là như thế nào."
"Chuyện này phải bắt đầu kể từ hơn bảy năm trước."
Năm đó, Tuyết Anh vừa tròn mười sáu tuổi...
Bầu trời Thanh Hoa đã bước vào những ngày đầu giông bão. Cơn mưa bất chợt rơi xuống khiến người ta không kịp trở tay.
Tuyết Anh vừa mới tan trường, đang trên đường về thì trời lại đổ mưa. Cơn mưa xối xả như đang giận dữ khiến cô bé mười sáu tuổi chỉ kịp chạy vội vào một tiệm thức ăn nhanh gần đó để trú mưa.
"Cái đồ ăn cắp, lần này tao nhất định phải đánh gãy tay mày."
"Chú ơi chú, con đói lắm, cái đùi gà đó cũng là khách không ăn nữa. Chú... Chú cho con xin đi mà chú."
Bên trong tiệm đang vắng khách lại vang lên giọng nói đứt quãng của một cậu trai trông chỉ lớn hơn cô vài tuổi. Tuyết Anh tò mò đưa mắt nhìn vào trong liền thấy ông chủ tiệm đang muốn ra tay đánh người. Lại nhìn sang cậu trai đang quỳ gối dưới sàn, gương mặt nhem nhuốc, quần áo xộc xệch đang vừa khóc vừa dập đầu với ông chủ tiệm. Đắn đo một lúc, cô đẩy cửa đi vào trong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685047/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.