Hai tháng sau...
Hai chiếc xe sang trọng dừng lại trước một tiệm hoa ở một vùng quê nhỏ. Bên trong đó, có một nam một nữ đang loay hoay sắp xếp những bó hoa sao cho thật đẹp mắt. Thỉnh thoảng, cô gái trẻ khẽ ngẩng mặt lên nhìn chàng trai rồi mỉm cười. Cô dịu dàng lau đi vết bụi vương trên má anh. Cảnh tượng đó sao lại dịu dàng và ngọt đến vậy...
"Thật là... Ngọt còn hơn cả mật ong."
Mục Trì Khiêm nắm tay Doanh Doanh đi vào trong, anh còn chậc lưỡi rồi buông lời trêu ghẹo. Bên cạnh hai người còn có Vương Thừa Vũ và Tuyết Anh, trên tay Vương Thừa Vũ còn ôm theo một cục bông di động mềm mại, đáng yêu vô cùng.
"Tôi nói cặp tình nhân hai người có cần phải phát cơm chó mọi lúc mọi nơi như vậy không hả? Thật là ganh tị tới muốn nổ phổi luôn rồi."
Hoài Phong không giấu được nụ cười, anh chậm rãi đi về phía họ rồi trầm giọng hỏi.
"Các người lại đến để báo tôi đó hả?"
"Phải phải! Buồn chán quá nên đến đây để báo hai người một vài ngày."
"Haizzz! Mục Trì Khiêm à, trong tất cả các người anh là người báo nhất rồi đó."
Mục Trì Khiêm không trả lời mà chỉ lớn tiếng cười rất vui vẻ. Từ sau chuyện của Tuyết Anh, anh đã xem cậu trai trẻ này giống như anh em tốt của mình. Bất kể là khi Hoài Phong gặp khó khăn gì, anh đều sẵn lòng giúp đỡ mà chẳng chút mảy may nghĩ ngợi. Thỉnh thoảng, họ sẽ lại cùng nhau đến thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-diu-dang-hon-anh/2685041/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.