Ánh sáng ban mai chiếu vào trong căn phòng tâm tối mà hai đang nằm, ánh sáng kia đã rọi thẳng vào mắt Đào Dã qua bức rèm điều này khiến anh mơ hồ tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại Đào Dã đã ngồi dậy trong sự mơ màng anh bắt đầu mở mắt nhìn xung quanh, bấy giờ anh há hốc miệng trong sự hoang mang mà lên tiếng :
"Chuyện... Chuyện gì đã xảy ra vậy ?"
Trong sự hoang mang của bản thân bấy giờ anh đang nhìn thấy mình đã nằm với Gia Mẫn trong khi bọn họ đắp một chiến mềm và khi lật chiếc mền ấy ra anh lại thấy cả hai không mặc gì cả, xung quanh là một khung cảnh vô cùng hỗn độn, khi quần áo hai người đang nằm tứ tung.
Đào Dã giờ đây đã từ vẻ mặt ngạc nhiên mà trở nên tức giận anh suy nghĩ rằng : "Mình chắc chắn cô ta đã làm điều gì đó để gài bẫy mình, và khiến mình cùng với cô ta mới trở nên như này ! Và cô ta quả thật là một con người vô liêm sỉ bỉ ổi.
Mình thật là ngu ngốc khi tin tưởng với cô ta. Và không ngờ đến âm mưu này của cô ta !"
Nói rồi Đào Dã đã dùng tay của mình lay Gia Mẫn dậy, cô sau một hồi bị lay người mà cảm thấy vô cùng khó chịu. Bấy giờ cô cũng đã tỉnh ngủ sau đó mệt mỏi lên tiếng :
"Chuyện gì vậy ? Đang ngủ mà ai lại lay mình dậy và làm phiền mình vậy ?"
Trước câu tự hỏi của bản thân, thì cô bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cuoc-tinh-ngang-trai/3002997/chuong-5.html