Sau một khoảng thời gian chớp mắt đã trôi mười ngày, giờ đây đã phải đi qua mỹ để thăm bệnh cho một người thân gia đình mình, và chắc có lẽ bà sẽ ở bên đó luôn và lâu lâu mới có thể về được một lần. Và đây là điều mà Dào Dã luôn mong muốn.
Đào Dã giờ đây đưa mẹ mình đến sân bay nơi tụ tập đông đúc người đang chờ đợi các chiến bay khởi hành. Mẹ cậu trước khi đi dã căng dặn cậu rằng : "Mẹ đi vài năm sẽ trở về một lần. Vậy nên ở nhà chỉ có con và vợ con. Nên con hãy chăm sóc thật tốt nó cho mẹ nghe rõ chưa ?
Nếu như lúc mẹ về mà thấy nó không vui hay gì á. Thì con biết tay mẹ nghe rõ chưa ?"
Cậu bị bà nắm lấy cái lỗ tai thật đau đớn, cậu giờ đây mỉm cười sau đó bảo với bà rằng : "Con biết mà mẹ. Vậy nên mẹ đừng quá lo lắng, bởi cô ấy là vợ con nên con sẽ chăm sóc tốt ! Cưng như trứng hứng như hoa..."
Ba mỉm cười vỗ vai cậu bảo rằng :
"Ừm thế thì tốt !"
Chiến bây của bà giờ đây cũng đã khởi hành, vậy nên bà buộc lòng phải kép lại cuộc trò chuyện với con trai. Rồi bà đã tiến đến chỗ chiếc máy bay đang mở cửa gần đó mà tiến vào bên trong. Sau đó đưa tay chào tạm biệt cậu, rồi bà đi khuất vào bên trong, trong khi máy bay đã đóng cửa lại. Sau đó bay đi.
Nhìn cảnh này mà cậu vô cùng vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cuoc-tinh-ngang-trai/3002977/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.