Không khí trở nên im lặng một lúc, nhưng lại bị phá vỡ bởi tiếng hét liên thanh của Đới Đới.
-Aaaaaaaaaaaaaaa, Khả Hi à, sao ngoài này nhiều xe sang vậy. Cậu mới được ông già nào bao nuôi sao?
- /ngượng ngùng khó nói/
Không khí lại càng thêm u ám hơn ......
Tôi thầm nghĩ *Tại sao mà cứ đến ngày này thì lại đen đủi đến khó tả vậy. Đúng là khóc không thành tiếng mà. Ông trời thật là bất công vì cứ mỗi lần gặp Vân Hàn Thiên lại luôn ở trong tình huống éo le khó tả, huhuhuhu sao số tội lại khổ thế này. Sao ông trời lại không thể để hình tượng của con đẹp đẽ trong mắt người khác?*
- /vừa hét lớn vừa bước tới căn nhà và mở cửa/ Khả Hi à, sao tớ nói nãy giờ cậu không trả lời vậy, hay cậu.....
- Đới Đới......cậu......./tức không nói thành lời/
- Khả Hi à, em đúng là có phúc khi có người bạn có duyên như cô ta đấy
- ..... À....ừm.....à.....à - Đới Đới xấu hổ không dám nói
- cậu còn à với ừm ở đây được sao ?
- À... À.... À, tớ...tớ...tớ để băng vệ sinh cậu nhờ tớ mua trên bàn nhá, giờ tớ có phải về nhà đây, không ở đây làm kì đà cả mũi của cậu nữa, tớ lại làm phiền cậu lúc quan trọng rồi ?. Thôi tớ đi đây nha, Goodbye bạn yêu. Nhớ dùng băng vệ sinh tớ mua đấy, tớ đã mua lại siêu thấm với cực cold hợp với tâm trạng cậu bây giờ. Hihi BYE
Ôi mất mặt quá thực sự không thể trốn đâu được hay sao, trong tình cảnh như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-mau-lanh/1752547/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.