Chợt nhớ tới cảnh mà Hạo Nhiên khiến tôi say đắm suốt mấy năm: lúc tôi bị các bạn trêu chọc vì nhà nghèo mà vẫn được vào trường danh giá, anh đã đứng ra bảo vệ tôi trong khi tôi không có lấy một giúp đỡ. Anh đã làm lòng tôi rung động, anh luôn giúp đỡ tôi khi tôi khó khăn, anh đã cho tôi hi vọng rất cao đến bây giờ niềm hy vọng của tôi vẫn chưa được dập tắt.
- anh Hạo Nhiên
- cô là ai, ha, chỉ tại cô mà tôi bị đuổi việc, tại sao chứ. Vô lý
Hụt hẫng là cảm xúc hiện tại của tôi
- cô nhìn xem người cô yêu còn không nhận ra cô, vậy cô nghĩ anh ta có thể yêu cô sao. Nực cười.
Tôi tự an ủi bản thân. Nhưng chắc có lẽ do anh là một người tốt luôn giúp đỡ mọi người, và tôi chỉ là một trong số người được anh giúp thôi!!
Trong lúc tức giận, anh Hạo Nhiên định giơ tay ra đánh tôi nhưng Hàn Thiên ngay lập tức đã ngăn cản được.
-Cút, tôi cho anh 3 giây, sao anh giám đụng vào người phụ nữ của tôi
-Nhưng ....tại sao tôi lại bị đuổi việc
- ha, tôi thích được không?
Được anh ta giúp đỡ trong hoàn cảnh người mình yêu lại không yêu mình mà tôi lại không cảm thấy buồn, đau nhói mà tim tôi cứ đập thình thịch..... thình thịch..... thình thịch.... không biết là tôi đang rung động hay đang biết ơn anh ta nữa.
- Tại sao anh lại không nhận ra em được chứ, anh Hạo Nhiên?
Dù cho đã biết anh nói không quen tôi nhưng tôi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-mau-lanh/1752539/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.