Chương trước
Chương sau
Sau khi Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy hot search liên quan Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên trên mạng, nhà tức giận mất bình tĩnh, đem hết đồ vật trang trí trên ngăn tủ đập xuống mặt đất, còn tát thím Vương một cái.
Hai mắt cô ta đỏ ngầu, bình thường tỉ mỉ từng cách ăn mặc đến trang điểm giờ đây bị nước mắt làm
nhòe đi, vô cùng hỗn độn, mái tóc rối bù giống như là một người điên.
"Cô Hạ.." Thím Vương che mặt, ánh mắt mang theo sự sợ hãi, bà không ngờ đến một người ngày thường bình tĩnh như vậy sẽ trở nên hung bạo, còn động tay đánh bài
"Cút!" Hạ Minh Nguyệt khàn khàn yết hầu hô lên.
Sau khi thím Vương tức giận rời đi, cả người Hạ Minh Nguyệt xụi lơ ngã trên mặt đất, cô ta nhặt điện thoại đang nằm trên mặt đất lên, các hot search đều là "Lệ Đình Phong và Thẩm An Nhiên ân ái".
Bọn họ ân ái, vậy có tính là cái gì?
Rõ ràng lúc ban đầu người quen biết Lệ Đình Phong chính là cô ta, người vẫn luôn ở bên cạnh anh là cô ta!
Những lời khen ngợi tình cảm sâu đậm mà Lệ Đình Phong dành cho Thẩm An Nhiên chẳng khác nào những nhát dao hung hăn đâm vào trái tim cô, đau tận xương cốt.
Cô không thể không một lần nữa nhìn lại những năm tháng cùng Lê Đình Phong bên nhau, những
cảnh tượng như những đoạn phim ngắn hiện lên trong tâm trí cô.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Hạ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, trong tiềm thức cô ta hy vọng là Lệ Đình Phong gọi đến để giải thích, nhưng khi cô cầm điện thoại lên và nhìn vào dãy số, đây lại là người mà cô ta không hi vọng gọi đến nhất.
Tổng Á Đông.
Cô dùng sức xiết chặt chiếc điện thoại như đang đấu tranh tư tưởng, ngay khi tiếng chuông sắp kết thúc thì cô mới bắt máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói chế nhạo của người đàn ông: "Tôi còn nghĩ rằng em không nhận điện thoại của tôi."
"Nếu tôi không nhận thì anh sẽ làm thế nào?"
Tổng Á Đông dừng một chút, cười nói: "Thì tôi đây lại tiếp tục gọi nữa."
Hạ Minh Nguyệt hít sâu một hơi: "Anh là đang uy hiếp tôi?"
"Minh Nguyệt, tôi yêu em như vậy làm sao dám uy hiếp em, tôi nhớ em rồi, chúng ta gặp nhau chỗ
cũ."
Hạ Minh Nguyệt không nói gì, bên kia điện thoại như đang tự nói: “Rời đi đã bốn năm, khách sạn này. vẫn còn giống như trước đây, Minh Nguyệt tối nay sáu giờ tôi muốn gặp mặt em."
Hạ Minh Nguyệt cắn chặt răng, sau một lúc lâu mới từ trong cổ họng nói ra một tiếng “Được”
Đối phương hài lòng kết thúc cuộc trò chuyện.
Hạ Minh Nguyệt nắm chặt điện thoại đứng dậy, lên lầu thay bộ quần áo trên người, trang điểm lại gương mặt một chút, nhưng bất luận cô làm như thế nào cũng không che giấu được hốc mắt đỏ sau khi khóc.
Hạ Minh Nguyệt tức giận vô cùng, nghĩ đến Thẩm An Nhiên cùng Lê Đình Phong hai người giờ phút này đang ân ái, còn cô ta lại phải đi đối phó với người đàn ông cặn bã Tống Á Đông kia.
Khác biệt to lớn làm cho tâm trạng cô ta càng thêm khó chịu, cô nắm chặt chiếc lược trong tay, dấu răng lược hằn vào lòng bàn tay, dày đặt những vết đỏ, nhưng cô ta lại không hề cảm thấy đau đớn.
Thẩm An Nhiên, tôi muốn có chết! Muốn cô chết! Muốn cô chết!
Thím Vương đang ở dưới lầu chuẩn bị bữa tối, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng động nên bà quay đầu nhìn lại, Hạ Minh Nguyệt mang theo chiếc túi trong tay còn dính mực, bộ dáng như muốn đi ra bên ngoài.
"Cô Hạ, cô lại muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừm, buổi tối không trở lại" Hạ Minh Nguyệt thay giày cao gót, suy nghĩ gì đó: “Nhớ kỹ quản tốt cái miệng của bà, đừng để cho Đình Phong biết tôi đi ra ngoài."
Thím Vương rõ ràng cảm giác được sự lạnh lẽo phát ra từ phía sau chiếc kính râm, bà nhanh chóng gật đầu, sau khi nhìn thấy Hạ Minh Nguyệt ngồi trên xe rời đi, bà vuốt bên mặt vẫn còn sưng đau, âm thầm lắc đầu.
Hạ Minh Nguyệt đến đúng giờ giao hẹn, chỗ cũ mà Tống Á Đông nói chính là nơi mà bốn năm trước
bọn họ thường hẹn hò.
Nơi này cũng giống như quán bar, nam nữ có quan hệ không đơn thuần, uống rượu xong phát sinh việc gì đó là chuyện bình thường, cô ta cùng Tống Á Đông lần đầu tiên gặp mặt chính là đã xảy ra loại ngoài ý muốn này.
Từ đó về sau người đàn ông này liền dây dưa không ngớt với cô ta, còn nói cái gì mà yêu cô, ánh mắt của Hạ Minh Nguyệt lộ ra tia khinh miệt, nếu trên người cô không có tiền anh ta sẽ yêu cô sao?
Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy số phòng từ trong tin nhắn điện thoại, đi thang máy lên tầng năm, một lần. xác định chính xác dãy số phòng sau đó mới gõ cửa.
Đợi vài giây, bên trong cửa truyền đến tiếng động, từ phía trong "Răng rắc" một tiếng.
Tổng Á Đông vừa mới tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, cửa phòng tắm vẫn còn đang mở, khí nông bốc lên, Hạ Minh Nguyệt có thể ngửi được một mùi sữa tắm thoang thoảng.
Diện mạo Tống Á Đông không tồi, mái tóc màu vàng, lỗ tai trai có đeo khuyên tai, khóe miệng nhếch
lên một nụ cười xấu xa, cả gương mặt có thể dùng từ đẹp trai vô lại để miêu tả.
Toàn thân như phát ra cảm giác không đứng đắn, người như vậy đem đi so sánh với Lệ Đình Phong, đúng là khác nhau một trời một vực.
Tống Á Đông chính là ở một vực kia, căn bản không có gì có thể so sánh được.
"Muốn tắm rửa không?"
"Không tắm." Hạ Minh Nguyệt không hề cho anh ta một sắc mặt tốt nào, gương mặt nghiêm túc đi vào trong: "Anh bảo tôi tới đây làm cái gì?"
Tống Á Đông liếm liếm môi dưới, bất ngờ từ phía sau ôm lấy Hạ Minh Nguyệt, mập mờ đem tóc cô ngậm bên môi.
"Chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, em không nhớ tôi sao?" Hơi thở nặng nề của người đàn ông phả vào bên cổ cô khiến cô ngứa ngáy.
Tôi còn muốn anh chết đi, trong lòng Hạ Minh Nguyệt mắng chửi anh ta, vẻ mặt cứng ngắc cắn chặt
môi dưới.
Tổng Á Đông chau mày, vẻ mặt lại không có gì ngạc nhiên: "Em muốn ai chết?"
"Thẩm An Nhiên" Sắc mặt Hạ Minh Nguyệt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự thù hận, cô muốn Thẩm An Nhiên chết, cô cố chấp mà cho rằng chỉ cần Thẩm An Nhiên chết rồi, tất cả sẽ quay về với quỹ đạo ban đầu, Lệ Đình Phong là của cô, vĩnh viễn là của cô.
"Xem ra tai nạn xe cộ mà bốn năm trước em tạo dựng ra đã không có tác dụng gì, thậm chí còn không kéo được Thẩm An Nhiên xuống nước" Hạ Minh Nguyệt là người mà khi đối mặt với người cô ta
hận, làm việc gì từ trước đến nay cũng không từ thủ đoạn, chỉ là đáng tiếc, tỉ mỉ chuẩn bị tai nạn xe cộ ngược lại giúp cho Thẩm An Nhiên có được không ít thứ tốt.
Trong giọng điệu của Tổng Á Đông mang đầy sự chế giễu, Hạ Minh Nguyệt coi như không nghe thấy: "Chỉ cần anh giết Thẩm An Nhiên, Lê Đình Phong sẽ lấy tôi, đến lúc đó anh muốn bao nhiêu tiền tôi liền cho anh bấy nhiêu."
Tống Á Đông cười nhạo một tiếng: "Mượn tay của tội giết người, chờ sau khi Lê Đình Phong phát hiện Thẩm An Nhiên chết như thế nào, tôi cũng cách cái chết không xa, một mũi tên chết hai con nhạn, Hạ Minh Nguyệt em cho là tôi ngu ngốc sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.