Ngày Thẩm An Nhiên rời đi, có không ít người thấy được, đứng cửa quan sát bọn họ, tuy rằng đầu óc của Thẩm An Nhiên đần độn, nhưng nhìn ánh mắt vẫn có thể nhận ra đâu là thiện ý đâu là ác ý.
Mà bây giờ ánh mắt của những người đó khiến cô rất khó chịu, giống như con khỉ ở trong sở thủ đang được mọi người quan sát.
Thẩm An Nhiên bỗng nhiên rất chống cự, bước chân tăng nhanh, gần đây giấc ngủ cùng khẩu vị của cô ấy không tốt, tinh thần và thân thể đều quá mức suy yếu nên đi chưa được mấy bước đã thở hổn hển.
Xuống thang máy, Thẩm An Nhiên liền đỡ tường thở dốc.
"Đi không nổi nữa sao?" Lệ Đình Phong hỏi.
Thẩm An Nhiên không trả lời, chỉ đứng im không nhúc nhích.
Lệ Đình Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng ngồi xổm trước mặt cô ấy: "Lên đi, anh cõng em"
Anh còn chưa từng cõng cô ấy, lần này muốn thử một chút nhưng không nghĩ rằng Thẩm An Nhiên sẽ ngoan ngoãn leo lên, dù sao hiện tại cô ấy cũng cực kì chán ghét sự đụng chạm của anh.
Nhưng không ngờ anh mới ngồi xuống một lát, Thẩm An Nhiên bỗng nhiên leo lên lưng của anh, hai cánh tay mảnh khảnh quàng qua cổ anh.
Lệ Đình Phong không khống chế được nhịp tim đang đập rộn lên, Thẩm An Nhiên rất gầy, gầy đến nỗi lưng anh không thể cảm giác được đây là cân nặng của một phụ nữ đã trưởng thành.
Không có sự mềm mại nào mà phụ nữ nên có, cứng rắn đến nỗi anh cảm giác trên lưng mình đang công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/1134677/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.