Tô Thanh Kiều đứng ở cửa nhìn Thẩm An Nhiên một cái rồi lại nhìn về phía Lệ Đình Phong không nói một lời đang đứng ở ngoài kia, chờ sau khi Lệ Đình Phong ra ngoài, cô ấy mở miệng: “Hối hận sao?”
Hối hận cái gì? Lệ Đình Phong mím chặt môi không trả lời.
Tô Thanh Kiều cười xuy mị ng, hối hận hay không trong lòng anh ta rõ ràng, chỉ là hối hận thì có ích lợi gì? Hổ thẹn tự trách vốn là ‘thứ không đáng tiền nhất trên đời.
Thẩm An Nhiên giấy dụa khoảng mười phút, cuối cùng mệt mỏi ngã xuống giường, ngực kịch liệt phập phồng, thở hổn hển từ từ an tĩnh lại Bác sĩ mở cửa: “Người thân của bệnh nhân đi theo tôi một chuyến.”
Lệ Đình Phong do dự một chút, sau khi nhìn thấy Tô Thanh Kiều tiến vào phòng bệnh, mới đuổi kịp bước chân của bác sĩ tiến vào phòng làm việc.
“Bệnh nhân là vợ của anh?” Bác sĩ tâm lý thuận miệng hỏi một câu.
“ừt “Hiện tại cô ấy có chứng hậm hực cộng thêm chứng tinh thần phân liệt, gặp phải ảo giác “
Kết quả này tối hôm qua anh đã biết được đại khái, nhưng khi chính miệng bác sĩ nói với anh kết quả chuẩn đoán chính xác vẫn khiến anh khó có thể chấp nhận, giống như sét đánh ngang tai.
“Trước khi cô ấy phát bệnh đã trải qua chuyện gì anh cần phải nói kỹ càng với tôi, ví dụ như anh đã làm gì với cô ấy, đã nói những gì.”
Bệnh của Thẩm An Nhiên không nhẹ, ngoại trừ trầm mặc thì chính là ‘thét chói tai, hoàn toàn mất đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/1134675/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.