“Bóp chặt như vậy, em không sợ đau sao?” Lệ Đình Phong lẩm bẩm, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ mà chính anh cũng không biết.
Anh thở ra một hơi, kéo giường xếp đến cạnh giường cô mở ra, anh nằm lên, như vậy giống như anh đang năm bên cạnh Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong nắm nghiêng, anh muốn ôm cô ngủ nhưng anh cũng biết bây giờ không thể động vào Thẩm An Nhiên, cô yếu ớt, mỏng manh như thủy tỉnh dễ vỡ.
Lệ Đình Phong ngủ không được, ôm đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thẩm An Nhiên, xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thế nghe thấy tiếng tích tắc của thời gian trong phòng.
Cho đến khi nửa đêm, Lệ Đình Phong mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy tiếng động, anh mở mắt liền thấy một bóng người chống dậy ngồi trên giường.
Lệ Đình Phong bị dọa đến giật mình, hoàn toàn tỉnh táo, trong bóng đen anh thấy Thẩm An Nhiên ngồi trên giường cúi đầu như đang mộng du, một lúc sau mới ngẩng đầu trừng mắt về phía cửa sổ, cứ như vậy nhìn một lúc lâu, đột nhiên vươn tay ra cửa sổ, thấy cô sắp rơi xuống, Lệ Đình Phong túm lấy cổ áo cô kéo lại giường.
Lệ Đình Phong bắt đầu nghĩ rằng cô đang mộng du, lúc con người đang ở trong trạng thái mộng du tốt nhất không nên kinh động đến họ nên lúc nãy vẫn không lên tiếng, nhưng sau khi kéo Thẩm An Nhiên lại nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của cô luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, dường như có thứ gì ngoài đó.
“Thẩm An Nhiên em đang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/1134672/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.