Bên trong vô cùng yên lặng, tiếng khóc than mà anh lo lắng cho đến đêm khuya cũng không xảy ra.
Ngược lại là Hạ Minh Nguyệt đi ra, cô ta khóc rất lâu nên hai mắt sưng to, nhìn vô cùng tiều tụy, thím Vương phải đứng ở một bên để đỡ cô, biết hai người đang có mâu thuẩn tranh cãi nhau nên bà cũng không thể nói gì, chỉ có thế yên lăng đỡ lấy Hạ Minh Nguyệt.
Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lệ Đình Phong, trong một lúc nhất thời cô ta cho rằng anh đang đợi cô, nhưng sau khi nhìn thấy phòng bệnh gần anh nhất là phòng của Thẩm An Nhiên chứ không phải cô ta, trong nháy mắt như bừng tỉnh ra.
Thất vọng là nhất định có rồi, nhưng hiện tại ngoại trừ thất vọng ra cũng không có cảm xúc dư thừa nào khác, ngay cả hận anh cũng lười hận.
Đi đến bên người Lệ Đình Phong, cô ta dừng chân một chút: “Đình Phong, em trở về đây”
Lệ Đình Phong chậm rãi mở mắt nhìn cô ta sau đó “Ừm” một tiếng.
Tính tình lạnh lùng như vậy, giống như đang đối diện với một người xa lạ.
“Trở về liền thu dọn đồ đạc đi, lúc nào chuyển thì gọi điện cho anh để anh sắp xếp tài xế”
Hạ Minh Nguyệt không ngờ câu tiếp theo của Lệ Đình Phong là đuổi cô ta đi, cũng không để lại chút tình cảm nào.
Hạ Minh Nguyệt sững người hồi lâu mới trả lời: “Được”
Thím Vương đứng bên cạnh cũng sửng sốt, Hạ Minh Nguyệt đột nhiên ra viện cũng thôi đi, Lệ Đình Phong còn đuổi người ta đi,chẳng lẽ bởi vì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/1134669/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.