Chương trước
Chương sau
“Minh Nguyệt, anh cho em một cơ hội để giải thích”
Hạ Mịnh Nguyệt ngẩn ra, cô ta còn chưa nói gì thì nước mắt đã chảy ra, giống như những hạt mưa đọng trên hoa lê, giọng điệu cầu xin: “Những lời em nói với Thẩm An Nhiên cũng không phải là những gì em nghĩ trong lòng, em chỉ là ghen tị, ghen tị cô ta cướp anh đi nhiều năm như vậy, em không có suy nghĩ phải làm gì cô ta…. Đình Phong, anh phải tin tưởng em, anh biết đó, ngày thường em không phải là cái bộ dạng này”
Tô Thanh Kiều cầm điện thoại di động, cười nói một cách mỉa mai: “Cho nên cô nói những lời này là vì cô ý chọc giận Thẩm An Nhiên, rồi lại nói dối là cô ấy muốn giết cô…”
“Cô câm miệng!” Nước mắt Hạ Minh Nguyệt càng rơi dữ dội hơn.
Lệ Đình Phong nhìn nước mắt ở trên mặt cô ta, trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh, nội tâm thờ ơ.
Tô Thanh Kiều xoay điện thoại di động, chuyển màn hình di động về phía Lệ Đình Phong, trong video Thẩm An Nhiên đang cố gắng ngồi dậy từ trên giường nhưng lại bị ngã xuống đất.
Sau đó Hạ Minh Nguyệt đã lùi lại một bước và rõ ràng có thể né tránh, nhưng lại cố ý đế cho Thẩm An Nhiên đè lên chân mình, cô ta thậm chí còn lén đá Thẩm An Nhiên một cái, và chính là khoảnh khắc đó, cô ta đã kéo kim tiêm truyền dịch trên cánh tay Thẩm An Nhiên xuống.
Hình ảnh quả thật rất rõ ràng, rõ đến mức có thể nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của Hạ Minh Nguyệt và màu đỏ chói mắt trên cánh tay của Thẩm An Nhiên.
Tô Thanh Kiều nói: “Anh còn tin cô ta sao?”
Hạ Minh Nguyệt không dám nhìn khuôn mặt giữ tợn của mình ở trong video, cô ta khóc lóc mà nói: “Đình Phong, anh đừng để hình ảnh bên ngoài làm mê muội, tất cả các cảnh trong video đều bị đặt sai vị trí”
Tô Thanh Kiều cau mày, người phụ nữ này thật đúng là biết nói dối và giỏi thay đổi sự việc, cái gì cô ta cũng dám nói.
“Lời nói không phải là những lời trong lòng cô, video bị đặt sai vị trí, việc tốt đều bị cô chiếm, Thẩm An Nhiên xứng đáng bị bắt nạt như một con ngốc đúng không?” Nụ cười giả tạo ở trên mặt Tô Thanh Kiều đều đã biến mất, khuôn mặt trẻ con trở nên lạnh băng: “Đừng tưởng rằng không có nhà họ Thẩm thì các người có thể tùy ý bắt nạt cô ấy, Hạ Minh Nguyệt cô cứ chờ thư của luật sư đi”
Nói xong, Tô Thanh Kiều cất điện thoại lại vào áo blouse trắng, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh, bệnh viện có rất nhiều việc, cô ấy không có thời gian lãng phí để xem cô nàng thảo mai này diễn kịch. Đã đến nước này, những lời nên nói cô ấy cũng đã nói, trừ khi đầu óc Lệ Đình Phong có vấn đề mới có thể tiếp tục tin những lời của Hạ Minh Nguyệt.
Trong toàn bộ quá trình, Lệ Đình Phong vẫn không nói một lời, im lặng giống như không tồn tại.
Mãi cho đến khi Tô Thanh Kiều rời đi, hai mắt của Hạ Minh Nguyệt đỏ ngầu, cô ta đứng trước mặt anh, khóc lóc nói: “Đình Phong, có phải anh tin những lời cô ta nói không?”
“Anh không phải tin những lời cô ấy nói, mà anh tin tưởng lỗ tai và đôi mắt của mình”
“Nhưng có đôi khi lỗ tai và đôi mắt cũng sẽ gạt anh” Hạ Minh Nguyệt nâng cao giọng, hai mắt đỏ hoe: “Đình Phong, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể tin tưởng vào một đoạn video của một nữ bác sĩ mà anh chỉ mới gặp hôm nay? Anh biết em là ai mà, em sẽ không lừa gạt anh…”
“Thật ra em đã nhắc nhở anh một điều, đôi mắt và lỗ tai cũng có thể lừa gạt chúng ta”
Giữa mày của Hạ Minh Nguyệt còn chưa kịp thả lỏng thì đã thấy Lệ Đình Phong cúi người bóp chặt cảm dưới của cô ta, lực này giống như muốn bóp nát xương của cô ta “Em đã lừa anh bao nhiêu lần rồi? Hạ Minh Nguyệt”
Cánh môi của Hạ Minh Nguyệt gần như là phát run:”Đình Phong, anh là đang nghi ngờ em sao?”
Ánh mắt của Lệ Đình Phong rất hung ác và nham hiểm, sắc mặt trầm đến mức có thể chảy ra nước, sau một hồi lâu cổ họng anh mới di chuyển lên xuống một lần:”Hạ Minh Nguyệt, em biết anh thích người ngoan ngoãn nghe lời, chán ghét sự lừa dối.”
Anh dùng sức bóp chặt cảm Hạ Minh Nguyệt, sức lực như vậy giống như là muốn bóp nát xương của Hạ Minh Nguyệt, Hạ Minh Nguyệt bị bắt ngửa đầu lên, một khuôn mặt trắng, giống như tờ giấy, không biết là đáng sợ hay là đang đau, cô ta cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Lệ Đình Phong nhìn chăm chấm, cô ta vẫn chột dạ mà ảnh mắt lóe lên một cái.
Lệ Đình Phong đã nhìn rõ sắc mặt của Hạ Minh Nguyệt, cản chặt răng rồi cười một tiếng mỉa mai.
Một tiếng cười này dọa cho da đầu của Hạ Minh Nguyệt tê dại, quên cả việc giả bộ đáng thương, đôi chân run rẩy một cách đáng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.