Lệ Đình Phong không thể nói bây giờ cơ thể anh lạnh hay tâm của anh lạnh hơn, rõ ràng lúc này là mùa hè, đang trong tháng nhiệt độ cao nhất của năm, nhưng mồ hôi lạnh lại chảy khắp người anh, cơ thể giống như rơi vào thùng nước đá.
Tô Thanh Kiều đi vào trực tiếp hỏi: "Tình hình thế nào rồi?”
Bác sĩ cầm dao nhìn thấy cô ấy có chút bất ngờ: "Bác sĩ Tô làm sao cô vào được đây?”
"Tôi là bác sĩ điều trị chính, bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối."
Tô Thanh Kiều vừa dứt lời, sắc mặt tất cả nhân viên y tế ở đây đều cứng ngắc, thậm chí trắng bệch.
Thẩm An Nhiên mơ màng nhìn thấy có người đẩy cửa ra, rõ ràng trời không lạnh nhưng cô lại rùng mình một cái.
Cô nghe giọng nói của người đó cảm thấy rất quen thuộc, mãi đến khi người đó đến gần cô mới nhận ra đó là Tô Thanh Kiều.
Lông mi ướt sũng run rẩy nâng lên, cánh môi khô khốc mở ra, chờ khi Tô Thanh Kiều đi tới trước mặt mình cô mới yếu ớt kêu lên một tiếng: "Tô.."
Mặt nạ oxy phả ra một tầng sương trắng, cô thật sự đã suy yếu quá mức, âm lượng giọng nhỏ nhẹ hầu như không nghe thấy, nhưng Tô Thanh Kiều vẫn hiểu được ý của cô.
"Vất vả cho cô rồi." Cô ấy biết Thẩm An Nhiên rất sợ đau, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, lần trước cô ấy nên phẫu thuật
cho cô.
Tô Thanh Kiều vén quần áo cô lên bắt đầu phẫu thuật cầm máu, cô ấy nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tong-tai-cao-lanh/1134654/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.