Chương trước
Chương sau
Chương 76: Bị phỏng
Bên trong miệng đắng ngắt, đầu lưỡi bị bỏng hơi rát, hơi nóng đi từ khoang miệng xuống thẳng vào dạ dày. Mặc dù đã ấm hơn rồi nhưng kèm theo đó là cơn đau càng khổ sở hơn lần trước.
Canh gừng cay nồng kích thích dạ dày, lại thêm yết hầu bỏng rát, nhất thời cô không nhịn được cơn buồn nôn trực tiếp phun ra hết.
Canh gừng màu vàng nâu kèm theo đó là viên thuốc chưa kịp tiêu hóa đều nôn hết lên người Lệ Đình Phong.
Lệ Đình Phong là người mắc bệnh thích sạch sẽ tương đối nghiêm trọng, nhìn thấy trên người, trên cánh tay đều là những bãi nôn sền sệt, còn tản ra một mùi vị gây mũi.
Anh cười lạnh, sau đó thì hít một hơi thật sâu.
"Thẩm An Nhiên có phải cô cố ý nôn lên người tôi hay không?” Anh buồn nôn chết đi được, cánh tay đẩy Thẩm An Nhiên ra, đặt bát xuống, nhanh chóng cầm khăn lau người, nhưng càng lau càng cảm thấy buồn nôn, mặt anh lúc đó lúc trắng như hung thần ác sát.
Thẩm An Nhiên nôn mửa xong, sắc mặt cô càng tái nhợt. Một tay cô che dạ dày một tay lau miệng, nghe thấy câu nói này của Lệ Đình Phong thì cô ngẩng đầu nhìn qua, đối diện với khuôn mặt âm u của Lê Đình Phong.
"Tôi đã nói không muốn uống, là anh ép tôi uống!" Cho nên trách ai được đây.
Mà quả thực cô cũng đâu phải cố ý, nếu như biết mình sẽ nôn ra cả người Lê Đình Phong thì lúc nãy ở dưới lầu cô đã kiên nhẫn lại ăn cơm rồi. Nếu có nên trên người Lệ Đình Phong thì cũng có thể nên nhiều thêm một chút, khiến anh buồn nôn đến chết luôn. Sau này dù anh có yêu hay ghét cô thì anh cũng không dám đụng chạm cô nữa.
Lệ Đình Phong lau sạch một hồi thì tức giận cởi quần áo ném xuống đất, giơ tay với Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên hoảng loạn, theo bản năng trốn vào trong chăn giống như con rùa rụt đầu vào mai khi cảm nhận được nguy hiểm.
Lê Đình Phong sửng sốt một chút, anh không nghĩ tới anh chỉ cử động đơn giản thôi mà lại khiến cho Thẩm An Nhiên như chim sợ cành cong, hoảng sợ đến thế này.
Có lẽ là biểu cảm trên mặt anh đã hù dọa đến cô, Lệ Đình Phong rút lại bớt nét băng lạnh trên mặt mình, tiến tới nhẹ nhàng nắm cằm Thẩm An Nhiên.
Thẩm An Nhiên yếu ớt né tránh, anh liền sờ lên đầu của cô: "Tránh cái gì? Không phải mới nãy tỉnh khí của cô còn rất mạnh bạo sao? Hiện tại biết sợ rồi?"
Thẩm An Nhiên không thích anh sờ đầu cô, sờ đầu chính là hành động thân mật giữa hai người, nhưng nếu nó xuất hiện trên người cô và Lê Đình Phong thì nó giống như một con chó được chủ nhân của nó khen thưởng vậy, hoàn toàn mất đi tôn nghiêm của bản thân.
Khoảng thời gian gần đây Lê Đình Phong quả thật cũng coi cô như một con chó. Muốn huấn luyện cô thành một con chó ngoan ngoãn nghe lời.
Lệ Đình Phong kéo Thẩm An Nhiên từ trong chăn ra, cân nặng của cô nhẹ đến mức không giống như một người trưởng thành.
Thẩm An Nhiên yếu ớt, làn da tuyết trắng tinh tế nhưng trên người cô lại đầy vết sẹo. Nhìn bờ môi sưng đỏ của cô là đã biết là vừa nãy khi anh đút cô ăn canh gừng cho cô uống không cẩn thận bị phỏng.
Rõ ràng là lúc anh cầm bát không cảm thấy nóng... Lệ Đình Phong chạm nhẹ lên mặt của cô: "Há mồm để tôi xem một chút." Thẩm An Nhiên quay đầu, cuống họng đau rát, giọng nói cô khàn khàn: "Đừng đụng vào tôi" "Lần này tôi sẽ không làm gì với cô đâu, chỉ muốn nhìn xem miệng cô có phải đã bị bỏng rồi hay không thôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.