Nguyệt Nguyệt nghe giọng lạ giật mình nên không chú ý khiến cho trán đập vào thành giường. Trán của cô lập tức u thành một cục thế là Nguyệt Nguyệt khóc òa lên còn mếu máo tố cáo Long Mặc Uyên.
"Hu hu, chú là người xấu, là người xấu. Nguyệt Nguyệt sẽ méc ông là chú lúc nào cũng bắt nạt Nguyệt Nguyệt. Oa hu hu!"
Mặc kệ cô dùng đôi bàn tay nhỏ đánh liên tục vào lồng ngực anh để trút giận. Long Mặc Uyên vẫn nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng nhỏ giọng dỗ dành.
"Là anh sai lúc nào cũng dọa sợ bảo bối. Bảo bối mau nín đi anh từ nay trở đi sẽ không làm như thế nữa đâu, anh biết lỗi rồi! Bảo bối tha lỗi cho anh có được không?"
Khi hai người trong phòng đang ở trong tình trạng ái muội thì cửa phòng bỗng dưng bị vệ sĩ một cước đạp hỏng. Quản gia cùng giúp việc sau khi nghe tiếng khóc của Lăng Du Nguyệt thì nhanh chóng bảo vệ sĩ phá cửa xông vào. Nhưng nào ngờ lại nhìn thấy một màn không nên nhìn thế là một đám người như hóa đá ngay tại chỗ đừng nhìn nhau bối rối.
Nguyệt Nguyệt tròn mắt nhìn mọi người đang đứng tập trung ở trong phòng cô, lại nhìn cánh cửa đang nằm lăn lóc trên sàn. Cô nghiêng nghiêng đầu tò mò hỏi quản gia.
"Quản gia mọi người đang chơi trò gì vậy? Còn phá hư cả cửa phòng con mọi người hôm nay không sợ bị ông nội đánh đòn hả?"
Long Mặc Uyên sắc mặt đen thui lườm đám bóng đèn sáng trưng trước mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tho-con-va-tong-tai/2932047/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.