Hoàng Dung lấy lại tỉnh táo nên nhanh chóng bảo mọi người ra ngoài triển khai phương án đã thỏa thuận. Đợi mọi người đi hết cô ấy ôm lấy Nguyệt Nguyệt trấn an rồi nhìn Long Mặc Uyên nghi hoặc hỏi.
"Anh là ai vì sao lại xông vào đây làm loạn? Hơn nữa chỉ với hành vi vừa rồi chúng ta có đầy đủ bằng chứng kiện anh tội quấy rối."
Long Mặc Uyên vốn là thiên chi kiều tử nên nào để dăm ba cái câu chất vấn của Hoàng Dung vào mắt. Anh chỉ lặng lặng hướng Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
"Bảo bối em nhìn anh đi em đã từng hứa sẽ không bao giờ quên tên anh mà. Em đừng làm anh sợ!"
"U..yên... Uyên!''
"Đúng vậy anh chính là Uyên của em."
Cảm xúc của Nguyệt Nguyệt ngày càng mất kiểm soát. Hồ hấp cũng bởi vì vậy mà bị ảnh hưởng dẫn tới tắc nghẽn mà trở nên dồn dập hơn. Long Mặc Uyên đỡ lấy Nguyệt Nguyệt từ trên tay Hoàng Dung sau đó lấy từ trong túi ra mấy viêm thuốc an thầm và lấy một chai nước trên bàn hội nghị đút thuốc cho cô.
Tác dụng của thuốc an thần rất nhanh chóng phát huy tác dụng Nguyệt Nguyệt ở trong ngực của Long Mặc Uyên thở nhẹ chìm vào giấc ngủ. Năm đó đưa cô vào bệnh viên vì lo lắng tương lai bệnh của cô lại bất ngờ tái phát nên lúc nào anh lúc nào cũng đem theo thuốc của Nguyệt Nguyệt, ngay cả khi không có cô ở bên cạnh vẫn luôn mang theo thuốc bên mình.
Tuy hiện tại tình hình của Nguyệt Nguyệt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-cua-tho-con-va-tong-tai/2932035/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.