Chương trước
Chương sau
Thấy Nguyệt Nguyệt lo lắng cho mình như vậy lại nhìn những vết xanh tím trên tay cô và một bên má đã sưng nhẹ lên khiến cho anh vừa hộ thẹn vừa túc giận. Hổ thẹn là vì không thể bảo vệ tốt cho cô đã thế còn hại cô lo lắng cho mình, giận là không thể xong tới băm vằm hai mụ đàn bà điên trước mặt ra thành trăm ngàn mảnh để bồi tội.

"Long phu nhân chuyện này tới đây còn chưa có xong đâu. Tốt nhất bà hãy cầu mong rằng những vết thương của Nguyệt Nguyệt không để lại di chứng gì, nếu không tôi sẽ truy cứu chuyện này tới cùng!"

Long Mặc Uyên trước nay tính tình lúc nào cũng lạnh như băng đối với mọi thứ xung quanh đều tỏ ra lạnh nhạt nhưng hiện tại lại không phải như vậy, quả đấm cũng nắm thật chặt, giống như hận không được thay cô trút giận ngay lập tức.

"Ưm ... Uyên tay của Nguyệt Nguyệt đau quá!" Vì lúc nãy quá lo lắng cho vết thương của anh nên cô đã không chú ý mà vận động quá mạnh khiến vết thương nhói đau.

"Không đau không đau, bảo bối ngoan ngoan. . . . . ." Giống như cách dỗ tiểu hài tử anh ôm lấy cô nhỏ giọng an ủi, một lát lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô vợ nhỏ , một lát lại vỗ vỗ lưng của cô tuy người bị đánh là cô nhưng anh lại là người đau lòng nhất.

"Quản gia tiễn khách! Nhà của tôi không phải bãi rác mà cứ để đám ruồi mỗi nhởn nhơ tác oai tác quái được."

Vì không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghê tởm của hai người phụ nữ ghét kia thêm bất cứ một giây một phút nào nữa bởi vì Long Mặc Uyên lo sợ rằng sẽ không kìm được cơn giận trong lòng mà lao tới đấm thẳng vào mặt bọn họ ngay và luôn. Nên nói xong anh nhanh chóng dẫn Nguyệt Nguyệt lên lầu cẩn thận xem xét lại vết thương một lần nữa.

Long phu nhân và cháu gái bảo bối của bà ta trước giờ luôn cao cao tại thương nào đã bao giờ chịu qua loại sỉ nhục này. Ấy vậy nên miệng mồm vẫn chua ngoa chửi bới sỉ nhục Nguyệt Nguyệt và nhất quyết không chịu rời đi, thế là quản gia cũng không chút lưu tình dẫn bảo vệ tới khiêng hai người họ không chút thương tiếc ném ra ngoài.

Có lẽ sự sỉ nhục này vẫn còn quá nhẹ nhàng nên Long phu nhân và cô cháu gái yêu dấu Vãn Tư Liễu vẫn chưa rút ra được bài học thành ra trên đường trở về mồm miệng vốn không sạch sẽ gì mấy lại hoạt động liên tục. Bọn họ hết trù ém Nguyệt Nguyệt lại chửi mắng Long Mặc Uyên là bạch nhãn lang. Về tới nhà chính Long gia thì liền đi tìm Long lão gia tố cáo tội của Long Mặc Uyên. Nhưng ông ta vừa nghe tới hai cô cháu nhà này lại tới tìm Long Mặc Uyên gây họa mặt liền biến sắc tát cho vợ mình một bạt tai rồi quát lớn.

"Bà rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên ra ngoài gây rắc rối cho tôi với cha đúng không? Tên tiểu tử kia sớm đã cùng Long gia cắt đứt quan hệ bà muốn nó phải bắt tay với người ngoài hại Long gia thê thảm mới vừa lòng đúng không?"

Long phu nhân lúc nào cũng chỉ biết ăn chơi trác táng nên làm sao biết được tình hình của Long gia sau khi Long Mặc Uyên rời đi đã bắt đầu sa sút trầm trọng. Bà ta chịu hết uất ức này đến uất ức khác nên dứt khoát dọn đồ cùng cháu gái về nhà mẹ đẻ hơn nữa còn không quên quy chụp tất cả mọi tội lỗi lên đầu Nguyệt Nguyệt. Long phu nhân âm thầm thề chắc chắn sẽ khiến cô phải trả một cái giá thật đắt.

Chiều tà mặt trời dần ngả về phía tây trải qua một ngày tràn đầy mệt mỏi thì Nguyệt Nguyệt vốn dĩ là đang xem phim và trò chuyện cùng với Long Mặc Uyên thì giọng nói nhỏ dần thay vào đó là tiếng hít thở đều đều sau đó dựa vào người anh ngủ mất. Ánh mắt anh nghiền ngẫm ngắm nhìn khuôn mặt cô nhỏ giọng thì thầm.

"Thế giới của em sẽ thật rộng lớn, nhưng em chính là của tôi. Bảo bối đời này em đừng mong thoát khỏi anh!"



Yêu chiều hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Nguyệt Nguyệt rồi cẩn thận bế cô trở về phòng một lúc lâu mới rời đi.

Trong phòng khách lúc này quản gia và các vệ sĩ sớm đã đứng ngay ngắn cung kính cúi chào Long Mặc Uyên. Khuôn mặt vừa mới nãy còn dịu dàng đã chuyển thành âm trầm và lạnh lùng hỏi tội.

"Quản gia, tôi vẫn biết ông chính là tay sai của lão bất tử Long gia nhưng trước nay chưa từng đối với ông bạc đãi. Nhưng còn ông lại dám tự tiện để người ngoài vào đây gây chuyện thì ông cũng phải biết tự lãnh lấy hậu quả. Nể tình thời gian qua nên thôi ông hãy thu dọn đồ rời khỏi đây và về quê dưỡng già ngay trong đêm đi!"

"Cảm ơn cậu chủ đã khai ân giơ cao đánh khẽ!"

Dường như sợ anh sẽ đổi ý nên tuy đã qua tuổi trung tuần nhưng tốc độ của quản gia thu dọn đồ đạc và rời đi vô cùng nhanh. Còn đám vệ sĩ thì trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện. Chưa đợi bọn họ kịp bình tâm thì anh lại lần nữa lên tiếng.

"Công việc của các anh là vệ sĩ, là bảo vệ thân chủ của mình nhưng trong lúc thân chủ của anh bị người khác đánh thì các anh ở đâu?"

Đám vệ sĩ nhìn nhau đuối lý bởi vì là do họ đã làm sai quy định. Đội trưởng của đội vệ sĩ im lặng một lúc lâu sau đó lấy hết can đảm dõng dạc trả lời.

"Chúng tôi nghĩ ở trong biệt thự khá an toàn nên đã đi tới khu rừng cạnh biệt thự để huấn luyện!"

"Các cậu đã thích huấn luyện như vậy liền trở về huấn luyện đi. Tôi không giữ những thứ vô dụng!"

Đám vệ sĩ cứng họng nhìn nhau trăn trối rồi đồng loạt hướng mắt về phía bóng lưng đang khuất xa dần thở dài. Lần này về chắc chắn bọn họ sẽ được huấn luyện cho tới chết luôn là cái chắc.

.....

Long Mặc Uyên vẫn như mọi hôm tới công ty còn thỏ con thì lười biếng ngủ tới tận trưa mới dậy. Không biết cô xem được bộ ngôn lù ba xu nào rồi lại bắt chước nhân vật chính đưa cơm tới công ty cho anh. Theo như trong bộ phim ngôn lù ba xu kia khi nữ chính mang cơm tới cho nam chính thì chuyện bất ngờ đã xảy ra, nhưng tới đoạn đó thì hết phim. Giống như việc đang vui mà đứt dây đàn nhưng trong thực tế là đang tới đoạn cao trào gay cấn thì hết ngang khiến cho Nguyệt Nguyệt đứng ngồi không yên quyết tâm tự mình thực hành. Tâm tư đơn thuần thỏ con cứ nghĩ là làm nhanh chóng gọi người giúp việc chuẩn bị đồ ăn để bản thân đích thân đem tới cho Long Mặc Uyên.

"Chị ơi chị chuyển lời nói với đầu bếp rằng làm mấy món mà Uyên thích ăn rồi đóng hộp để em đưa tới công ty cho anh ấy nha!"



"Vâng thưa bà chủ!"

Việc hôm qua Long Mặc Uyên đứng trước mặt Long phu nhân tuyên bố chủ quyền nên những người giúp việc bình thường đã cẩn trọng nay đối với Nguyệt Nguyệt lại càng cung kính hơn. Nếu đắc tội ông chủ thì cùng lắm là bị đuổi việc, nhưng đắc tội với phu nhân thì ông chủ chính là người đầu tiên không để yên chuyện này.

Vệ sĩ hôm qua đã bị đuổi việc nhóm vệ sĩ mới sáng sớm đã có mặt trong biệt thự ngoài những nơi cần sự riêng tư còn lại chỉ cần Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu cúi đầu cũng có thể nhìn thấy vệ sĩ đang nghiêm túc giám sát mình. Nhưng nghĩ tới việc sắp được biết trước tính tiết phim khiến cho Nguyệt Nguyệt không hề quan tâm tới bất cứ thứ gì liền xách theo hộp cơm lên đường xuất phát tới Long thị.

....

"Chị ơi cho em hỏi rằng muốn gặp Long Mặc Uyên thì đi theo hướng nào và tầng mấy ạ!"

Tiếp tân vừa thấy một cô gái nhỏ dẫn theo cả mười mấy anh vệ sĩ lực lưỡng thì có chút rén.

Lấy hơi ổn định cô gái tiếp tân dùng một thái độ ân cần rồi khiên nhẫn giải thích cho Nguyệt Nguyệt.

"Không biết ngài có hẹn trước không? Nếu có mời ngài cho tôi biết tên để kiểm tra ạ. Bởi vì Long Mặc Uyên là tên của Tổng Giám đốc nên không phải bất cứ ai muốn gặp là gặp được đâu ạ!"

Tiếp tân vừa nói xong đã thì trong đầu của tưởng tưởng ra được bảy bảy bốn chín cái viễn cảnh cô gái trước mặt sẽ lộ ra bản tính tiểu thư và hành hạ mình đủ kiểu.

Nhưng bạn tiếp tân chỉ đoán đúng một nửa bởi vì tính tình của Nguyệt Nguyệt rất chi là ngang ngược nhưng cô sẽ không làm hại người khác một cách vô duyên vô cớ. Thấy cô tiếp tân cứ nhìn đoàn vệ sĩ phía sau lưng mình nước mắt lưng tròng rồi thở dài nên Nguyệt Nguyệt liền đứng ra an ủi và đảm bảo giống như trong một bộ truyện đã từng miêu tả.

"Chị ơi chị cứ chỉ đường cho em đi, dù sao chỉ cần em muốn tìm thì chắc chắn chị sẽ không ngăn nổi. Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra làm ảnh hưởng tới chị em sẽ chịu trách nhiệm cho!"

Cô tiếp tân cũng biết lời của Nguyệt Nguyệt là sự thật nên sau khi đắn đo một lát thì quyết định tự mình ứng cử công việc của hướng dẫn viên đích thân dẫn cô tới phòng tổng giám đốc. Cô tiếp tân hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi còn vệ sĩ thì nghiêm túc xếp thành một hàng đứng chờ ở phía xa. Đúng như bộ phim giới thiệu màn tiếp theo vô cùng bất ngờ, trước mắt Nguyệt Nguyệt đang chuẩn bị trình chiếu hẳn một bộ phim người lớn luôn. Cô tròn mắt nhìn sau đó tay buông thõng vô tình đánh rơi hộp cơm, âm thanh vừa phát ra đã thu hút được ánh nhìn của cặp nam nữ đang quần áo xộc xệch chuẩn bị làm chuyện cấm trẻ con nhìn.

Nam chính Long Mặc Uyên vừa thấy Nguyệt Nguyệt liền đẩy nữ nhân kia ra vội vàng vàng chỉnh lại quần áo muốn chạy tới chỗ cô giải thích. Nữ nhân kia còn không biết xấu hổ cứ bám lên người anh như một con bạch tuộc gỡ mãi không chịu buông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.