[ - Nguyệt!_Thiên và Kỳ rống gọi tên cô trong tuyệt vọng.
Chỉ tiếc người nào đó không còn nghe thấy tiếng gọi của họ. Cô vẫn cứ bấtđộng, nhiệt độ cơ thể dần mất đi, thay vào đó là một loại khí lạnh lẽobao trùm lấy cô. Kỳ ôm chặt cô vào lòng, gồng mình lên hứng chịu cơnđau. Khẩu súng vẫn cầm trên tay, anh chậm rãi đưa lên đầu. Cô đi rồi,anh cũng mất đi mọi ý chí sống, chi bằng cứ trực tiếp kết thúc sinh mạng may ra anh còn cảm thấy đỡ đau. Thấy hành động của Kỳ, Thiên bỗng suynghĩ thế nào mà lôi tuột khẩu súng đó rồi ném ra xa. Thiên chỉ vàoNguyệt vẫn đang hấp hối, nhắc Kỳ:
- Giờ này cậu đừng có điên nữa, Nguyệt vẫn chưa tắt thở, cho nên mau chóng đưa cô ấy đến bệnh viện đi.
Kỳ nghe thấy, như tìm được hi vọng, liền không chần chừ thêm phút giâynào, bế thốc cô lên rồi lao đi mặc kệ Thiên vẫn đứng trơ ra đó. Phảirồi, Thiên không dám chạy theo, hắn không dám nhìn cái hình ảnh đó, hắnsợ bản thân mình mắc phải sai lầm lớn, hắn đã giết chết cô. Thà để Kỳđưa cô đi, để anh ta mang đến sự sống cho cô cũng không muốn tự mìnhchạy theo rồi phải đối mặt với tin cô chết. Ít nhất thì bây giờ hắn vẫnmuốn trốn tránh. Hắn nhìn xuống đôi bàn tay run rẩy của mình, chính nóđã giết chết cô. Hắn muốn tự phế tay mình. Cầm súng lên, hắn dí vào lòng bàn tay. Nhưng ngay lúc này, một người hắn cứ nghĩ không bao giờ đếnlại xuất hiện. Thanh Trúc lao vào ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459357/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.