- Ừ, tôi cũng muốn ăn thử lắm._ Ánh nói với giọng đầy chờ mong. Tôi mớithấy tội nghiệp cho nhỏ làm sao khi mà ngay từ bé đã phải chịu cái cảnhnhư thế này. Đáng lẽ ra là một vị tiểu thư thì phải được ăn sung mặcsướng, ăn ngon mặc đẹp chứ tại sao lại thành ra như thế này. Tôi mỉmcười khích lệ nhỏ, nói với nhỏ rằng tôi nhất định sẽ làm cho nhỏ ăn, dùgì làm mấy việc này cũng không phải quá cầu kì. Nếu tôi không làm đượcthì cùng lắm ra ngoài mua là được chứ gì?
Tôi rướnngười lên, tiếp tục tự tiện vặt thêm mấy quả nữa mặc dù tôi chưa xinphép chủ của nó. Sau khi vặt, tôi liền vứt gọn dưới gốc, chờ lát nữamang về. Nếu mà cứ khư khư ôm mấy quả này trong người có khi bị nhựa làm bẩn hết áo. Tuy nhiên trong lần vặt tiếp theo tôi chẳng thể nào may mắn được vì quả đó ở quá xa so với tầm tay với của tôi. Thế nhưng tôi vẫnliều mình vươn đến định 'thâu tóm' quả đó, quả chưa tới tay thì chân đãbị trượt và tôi sắp rơi xuống đất. May sao có một cánh tay kéo tay tôilại, tôi ngước lên thì nhìn thấy Ánh mồ hôi đầm đìa trên trán cố giữ lấy tay của tôi. Nhưng do sức khỏe vốn dĩ rất yếu nên không thể giữ đượcbao lâu, tuy nhiên nhỏ cũng rất cứng đầu, cứ cố gắng kiên trì kéo đếncùng. Cuối cùng người còn chưa kiệt sức thì cành cây mỏng manh kia đãkhông thể nào chịu nổi sức ép của hai con nhỏ nghịch ngợm bèn 'rắc' mộtcái, kèm theo đó là tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459273/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.