Cuộc sống trong cái nhà này không ngột ngạt như tôi đã tưởng tượng : bọn họ sẽ mắng chửi , mỉa mai , đánh đập hoặc đuổi tôi ra khỏi nhà . Ngượclại , bọn họ đối đãi với tôi rất tốt , còn cho người hầu hạ tôi rất chuđáo . Cơm ngày ba bữa không thiếu bữa nào , hơn nữa còn toàn những mónsơn hào hải vị nữa chứ , quần áo đẹp mặc không hết , ăn chơi tiêu xàibao nhiệu cũng chả bảo sao . Nói chung cuộc sống của tôi trong cái nhàđó sướng như tiên , lại giống một tiểu thư đài các . Nhưng tôi lại thấynó giống như là một cái tù đang nhốt tôi vậy . Ngày ngày ra ngoài , điđâu hoặc làm gì đều phải báo cáo , hơn nữa suốt ngày nhìn mấy cái lũngười hầu đi đâu cũng theo sát thật là ngán ngẩm mà , chả có tí tự donào . Tuy nhiên tôi cũng tận lực thu hẹp sự cảnh giác của bọn họ , mấytháng trời toàn hết ăn rồi lại ngủ , hết ngủ rồi lại chơi , hết chơi rồi lại đi học , cứ lặp đi lặp lại một cách nhàm chán . Vì thế mà bọn họđối với tôi cũng không còn đề phòng như trước nữa . Vì khá khó chịu vớinhững hành vi ấy nên một hôm tôi đã ngỏ ý với Khải :
- Khải , tôi nghĩ mình nên chuyển ra ngoài thì hơn .
- Sao thế ? Không thoải mái à ?
- Ừ , rất không thoải mái . Mấy người cứ như giam lỏng tôi vậy , cuộcsống chả tự do chút nào . Nếu sống trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459267/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.