Tôi bật khóc xông ra khỏi nhà . Dù sao tôi cũng có lòng tự tôn của riêng mình chứ , ai lại như bọn họ mặt dày đuổi không đi . Tôi cứ chạy , bộdạng trông tả tơi đến thảm hại . Tôi hận hắn nhưng tôi vẫn biết lỗi củamình , đây là do tôi tự chuốc lấy , không thể trách hắn được . Hắn cũngchỉ là phản ứng theo tính cách của một người bình thường thôi . Cũng may là hắn biết ghen ấy chứ không hắn mà im lặng là tôi biết mình hết cơhôi luôn rồi.
Khi ra khỏi nhà , tôi không biết phảiđi đâu , bèn nhớ tới Khải , dù gì hắn là người buộc chuông trong chuyệnnày thì hắn phải chịu trách nhiệm cung cấp nơi ở cho một kẻ lang thangkhông nhà như tôi . Sau một lần kết nối , bên kia cuối cùng cũng đã cótiếng trả lời :
+ Alo !
- Alo ... Huhu .... Anh Khải , là em - Như Nguyệt đây . Huhu ... _ Tôi uất ức rống lên trong điện thoại
+ Ừ , em sao thế ? Thằng Kỳ có làm gì em không ? _ Khải quan tâm hỏi ,tôi thấy thế càng uất ức khóc to hơn , giọng nghẹn ngào - Ảnh ... ảnh... đuổi em ra khỏi nhà rồi ! Huhu ...
Đây là một việc khó tưởng tượng nhất mà từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ đến , ai ngờ lại xảy ra trên người mình chứ .
+ Hả ? _ Khải có vẻ ngạc nhiên .
- Bây giờ em không biết phải làm sao nữa , cũng không biết phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459263/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.