Tôi vừa tung tăng cầm hộp cơm đi vừa hát , tiện hỏi đường đến nơi . Tới nơi , tôi không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ nguy nga tráng lệ của nó . Một tòa nhà cao tầng đến nỗi tôi cũng chẳng biết nó cao đến tầng bao nhiêu , bề ngoài được bao phủ là những lớp kính trong suốt , có thể thấy được các văn phòng trong đó . Nhìn sơ qua thôi cũng biết là cần kinh phí không hề nhỏ . Tôi lon ton chạy đến gần vào định vào trong , bỗng một bác bảo vệ cao tuổi chặn tôi lại , hỏi :
- Cháu bé , cháu đến đây làm gì ? Chỗ này không phải là công viên , không dành cho trẻ con chơi .
- Dạ , cháu không phải trẻ con nữa mà đến công viên chơi ! _ Tôi thật thà trả lời . Dù gì tôi cũng 15 tuổi rồi , cũng đã là vợ người ta , còn bảo trẻ con gì nữa . Tôi biết mặt mình tuy có chút non nớt , lại búng ra sữa , người ta hiểu lầm là phải . Nhưng tôi không thích người ta dùng cái ánh mắt ' trẻ con chưa hiểu sự đời ' để nhìn tôi khiến tôi cảm thấy có chút gì đó bực bội .
- Vậy cháu đến đây làm gì ?
- Cháu tìm chủ tịch của các người . _ Tôi nói thẳng ra luôn .
- Cậu ấy rất bận , cháu muốn để lại lời nhắn gì sao ?
- Không có , cháu muốn trực tiếp gặp anh ấy . Chú có thể cho người vào nhắn với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459240/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.