Sáng , tôi thấy trên mình bị động , hơi ấm quen thuộc dần mất đi . Không còn chỗ dựa , tôi mở mắt , thấy bóng Kỳ lù lù ở đó . Tôi hỏi , giọng vẫn còn ngái ngủ :
- Anh dậy rồi à ? Mấy giờ rồi ?
- 6h`15' ! _ Kỳ trả lời rồi nói tiếp - Còn sớm , ngủ tiếp đi !
- Hả ? 6h45' rồi ! Không được , em phải dậy đi học ! _ Tôi bỗng hét lớn rồi bật dậy như cái lò xo , lập tức tỉnh dậy , bước xuống giường , nhanh chóng bò vào WC làm VSCN
- Hôm nay anh xin nghỉ cho em rồi , ngủ tiếp đi ! _ Kỳ nói vọng ra
- Không được ! Em nghỉ quá nhiều và nghỉ liên tục rồi . Còn như vậy nữa em sẽ bị đuổi học mất , em không muốn làm kẻ mù chữ đâu ! _ Tôi trong WC nói vọng ra , vì đang đánh răng nên giọng hơi khó nói .
Dù gì tôi cũng là một học sinh nghiêm túc , một người có tinh thần trách nhiệm đối với việc mình làm . Mà nếu tôi không tự lo cho tương lai của bản thân thì ai lo nghĩ hộ tôi đây ? Nghĩ thế , tôi bỏ qua cơn buồn ngủ của mình , sửa soạn nhanh chóng rồi lập tức đến trường , vẫn là Kỳ làm tài xế đưa tôi đi .[ Kỳ không ngờ cô chỉ là một đứa trẻ con mà lại có tinh thần trách nhiệm cao đến thế . Bình thường anh gọi mãi cũng không dậy , thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-co-dau-14-tuoi/2459190/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.