Tan ca vào bảy giờ tối, sau đó Kim Ngọc di chuyển đến cửa hàng tiện lợi, để mua đồ ăn và mượn chỗ ngồi học bài. 
Đang làm bài tập thì bỗng nhiên cô nhớ đến Lục Dương. Chiều nay có đơn hàng phải giao lên phòng Marketing của OCB nhưng cô đã để cho người khác đi giùm mình. Là vì cô sợ phải chạm mặt Lục Dương. Để người khác đi rồi cô lại thấy có chút tiếc. Dù ở chung một nhà nhưng lại không gặp nhau nên cô có cảm giác hơi nhớ nhớ. 
Kim Ngọc tự vỗ mặt mình: 
"Ôi trời nghĩ cái gì linh tinh thế không biết. Nhớ? Mình lại đi nhớ anh ta làm gì chứ? Đã bảo không được phép phát sinh tình cảm với anh ta rồi kia mà." 
Kim Ngọc vùi đầu vào sách vở, nhưng chẳng hiểu sao đầu óc cô bây giờ lại toàn hình bóng của Lục Dương, cô bất lực ôm đầu: 
"Trời ơi làm sao bây giờ! Tôi đau đầu chết mất thôi! Không ổn rồi, mình rảnh quá nên toàn nghĩ linh tinh thôi. Phải làm gì đó để phân tán nó mới được." 
Kim Ngọc rời khỏi bàn học rồi chạy đi xếp lại đồ đạc trong siêu thị tiện lợi một cách ngay ngắn và trật tự. Hành động của cô làm cho nhân viên của siêu thị cũng phải bật cười. Họ quen quá rồi, cô đã ở đây hơn mười ngày và tình hình của cô có vẻ ngày càng nghiêm trọng, mỗi lần cô phát hỏa thì lại đi xếp đồ giùm cho siêu thị nên cũng không ai ngăn cản, thậm chí còn thầm cảm ơn. 
Gần mười giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3623291/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.