Lục Dương thở dài. Uyển Hạ mừng thầm trong lòng, cô ta cứ tưởng là hết đường để đến với Lục Dương rồi, ai ngờ anh lại chỉ kết hôn với Kim Ngọc trên danh nghĩa. Tuy nhiên cô ta vẫn có điều thắc mắc:
"Cô gái đó... Tại sao gia đình anh lại ép anh cưới một con nhỏ vô danh tiểu tốt ấy chứ?"
"Chuyện này rất dài. Kim Ngọc là ân nhân của bà nội và mẹ anh. Vì thế họ rất coi trọng cô ấy."
Nghe đến hai từ ân nhân khiến Uyển Hạ chột dạ. Mặt cô ta thoáng thấy choáng váng. Cô ta nghiến răng, trong lòng thầm nói:
Lại là “ân nhân”. Con ranh đó sao thích lo chuyện bao đồng thế chứ. Đúng là loài cỏ dại diệt mãi không hết mà
Lục Dương nói tiếp:
"Hợp đồng hôn nhân của anh và cô ấy chỉ trong một năm thôi. Em cố gắng đợi anh một thời gian. Đợi sau khi hết hợp đồng, anh nhất định sẽ cưới em."
Uyển Hạ sà vào lòng Lục Dương, nũng nịu:
"Vâng. Để được ở bên anh em đành chịu thiệt thòi một chút vậy"
"Cảm ơn em. Thiệt thòi cho em rồi"
"Thế hôm nay anh ở lại bên em được không? Em thật sự đang rất buồn"
"Được rồi. Anh sẽ ở bên em. Đừng lo, đừng khóc nữa nhé!"
Cùng thời điểm này Kim Ngọc đã đi lên đến căn penthouse của Lục Dương. Cô đang dùng chìa khóa nhà do tài xế đưa cho để mở cửa. Kim Ngọc hoàn toàn bị choáng ngợp với không gian rộng rãi, hiện đại và tiện nghi của căn hộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3620804/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.