Uyển Hạ vừa khóc vừa nắm tay Lục Dương
"Em hiểu rồi, em sẽ thay đổi. Thật đấy, em sẽ thay đổi mà. Từ ngày mai em sẽ nghỉ việc, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm vợ hiền của anh. Đừng bỏ em, đừng chia tay em có được không?"
Lục Dương nhìn sâu vào mắt Uyển Hạ, tuyệt tình nói:"Muộn rồi. Anh sẽ kết hôn vào tháng sau. Em sắp xếp rời khỏi đây như những gì anh nói đi."
"Không đâu! Anh à! Không thể như vậy. Anh không thể cưới ai khác ngoài em."
Lục Dương lần này quyết tâm quay người rời đi. Tận cùng tuyệt vọng, Uyển Hạ hét lên:
"Anh là đồ phản bội, là kẻ bất nghĩa. Em đã cứu anh đó. Em là ân nhân của anh đó. Anh dám đối xử với em như vậy sao? Anh có được như ngày hôm nay chẳng phải là nhờ em khi đó đã khuyên nhủ anh đừng chết hay sao? Giờ thì anh đối xử với ân nhân như thế này sao?"
Những lời Lục Dương không muốn nghe nhất cuối cùng cũng đã bị Uyển Hạ nói cả ra. Anh biết cô có ơn với anh nhưng anh cũng sợ việc cô dùng những lời lẽ đó để uy hiếp anh. Chính vì cô có ơn với anh nên những ngày tháng quá anh luôn cố gắng cưng nựng, yêu chiều cô nhất có thể. Anh ấm ức siết chặt tay, ánh mắt anh chứa đầy tức giận quay lại nhìn cô:
"Ừ! Anh là vậy đấy. Anh là kẻ bất nhân bất nghĩa vậy đấy. Nên em hãy đi đi. Đừng liên quan đến anh nữa."
Lục Dương quay lưng rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3618449/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.