Lục Dương thật lòng chia sẻ:
"Năm xưa khi tôi có ý định quyên sinh đã được một cô bé mười tuổi cứu giúp. Vì vậy bây giờ tôi thật sự rất muốn tìm lại cô bé ấy để cảm ơn. Tiếc là khi ấy quá nhiều chuyện xảy ra, tôi chỉ biết cô bé ấy nói rằng mình ở tiệm mì. Không biết... cô chú có biết cô bé ấy không? "
Hai vợ chồng ông Thái nhìn nhau rồi mừng rỡ nói:
"Vậy thì anh tìm đúng người rồi. Nhà chúng tôi đúng là có một cô con gái. Năm nay nó hai mươi hai tuổi."
Lục Dương hơi thắc mắc:
"Con gái của cô chú sao? Nhưng mà... nhưng mà tôi nhớ cô bé ấy nói rằng cha mẹ đều đã mất cả."
Ông Thái nghe đến đây liền hiểu người đã cứu anh ta là ai. Nhưng cơ hội đổi đời của gia đình ông đang tốt thế này, nghiễm nhiên là ông không thể để nó vụt mất rồi.
"Đúng là như vậy, sau đó thì vợ chồng chúng tôi đã nhận nuôi con bé. Vì thế con bé mới ở với chúng tôi."
Lục Dương vẫn chưa buông bỏ hồ nghi, anh lại hỏi:
"Không biết tôi có thể xem ảnh của cô ấy mười năm trước không? "
Ông bà Thái nhìn nhau phân vân một lúc rồi vào phòng lục tìm ra được một bức ảnh cũ kỹ. May sao lúc đó định vứt đi tấm ảnh của Kim Ngọc mà thế nào lại quên béng mất.
Cô gái bé nhỏ cười tươi như hoa trong hình khiến trái tim anh hạnh phúc đập loạn. Đúng là cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-chop-nhoang/3613904/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.