Sắc mặt của Nam Cung Nghiêu trắng bệch, môi cũng khô nức, nhưng vẫn cố căng môi nở nụ cười với cô, cố gắng nâng bàn tay đầy máu lên, hơi thơ mong manh cất tiếng. "Đừng....... Đừng khóc........... Xin lỗi em......... Anh không thể......... Chăm sóc cho em....... và bé Thiên rồi.........." 
Uất Noãn Tâm nắm chặt tay anh, lắc đầu liên tục. "Anh phải cố gắng, cố gắng lên! Xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi! Anh không được xảy ra chuyện gì, anh không thể chết! Anh không được..........Không được bỏ lại mẹ con em........" 
"Nếu anh không chết............. Mà em................. vẫn muốn............. rời xa anh................ anh sống..............cũng không có ý nghĩa gì............... cứ coi như.............. coi như bù đắp vậy............" 
"Không! Chỉ cần anh sống, em hứa với anh, cả đời này, em không rời xa anh." 
"Thật sao?" 
"Thật mà!" Cô gật đầu thật mạnh. "Em hứa với anh!!! Em sẽ không rời xa anh....." 
"Vậy thì tốt quá......." Cuối cùng anh cũng yên tâm nhắm mắt lại. 
"Nghiêu...." Uất Noãn Tâm chảy nước mắt ròng ròng, gào to. "Cứu anh ấy đi....... Mau cứu anh ấy đi........." 
Em xin lỗi, xin lỗi anh, em không nên cãi nhau với anh! Không nên nghi ngờ anh! Chỉ cần anh có thể qua khỏi chuyện này, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, xin anh phải vượt qua......... 
........... 
 Ở bệnh viện. 
Bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, Uất Noãn Tâm sốt ruột đứng chờ ngoài cửa, luôn chú ý mọi chuyện bên trong. Ngũ Liên thấy cả người cô run rẩy, đôi môi trắng bệch, bèn cởi áo ngoài khoác lên người cô. "Em yên âm, anh ta chỉ bị thương ở lưng, không nguy hiểm đến mạng sống đâu, em không cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280507/chuong-403.html