Anh dám uy hiếp cô sao? Uất Noãn Tâm cô đây giống người dễ bị uy hiếp lắm sao? Không thèm quen tâm trả lời, “cũng đâu có ai cầu xin anh ở lại! Tự anh bám díu thôi……… bãi công là tốt nhất, mỗi ngày thấy anh đi ra đi vào phiền muốn chết, nhìn cũng chướng mắt!”
“Em ác quá đi! Ỷ anh yêu em, không nỡ rời xa em, thì em bắt nạt anh!”
Trong lòng Uất Noãn Tâm ngọt như đường, càng trở nên kiêu ngạo hơn, “anh kiếm đâu ra nhiều lời vô nghĩa vậy chứ, mau đi rửa chén rồi quét dọn đi!”
Đi được vài bước, lại ngừng lại, đột nhiên nghe được một câu. “Anh làm tốt, nói không chừng sẽ được thăng chức!”
Hai mắt Nam Cung Nghiêu sáng lên, “ông xã sao?”
“Nằm mơ đi! Là làm osin cả đời!”
“Cho nên em định ở bên anh cả đời sao?”
“Tôi đâu có nói vậy, chỉ là cảm thấy trong nhà có một người giúp việc cũng là chuyện không tệ. Nếu sau khi tôi gả cho người khác, anh vẫn muốn như vậy, điều đó cũng tốt thôi!”
Anh biết rõ cô đang nói đùa, cố ý chọc mình, nhưng Nam Cung Nghiêu vẫn tắt hẳn nụ cười trên miệng, nghiêm túc nói với cô. “Nếu như em ôm cái ý nghĩ đó thì anh khuyên em nên sớm vứt nó đi. Cả đời này, em chỉ có thể gả cho anh. Người đàn ông nào muốn nhúng chàm em, anh sẽ không khách sao đâu!”
Trong chớp mắt lại nở nụ cười tươi rói vô cùng dịu dàng, “ngủ trưa thật ngon đi, cục cưng!”
Trong lòng Uất Noãn Tâm có hơi sợ hãi. Vẫn may cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280481/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.