Từ sau khi biết được mọi việc, Uất Noãn Tâm lúc nào cũng giống con chim bị hoảng sợ, lo lắng Nam Cung Nghiêu sẽ ra tay với Ngũ Liên. Có khi nói lời tạm biệt với Ngũ Liên, đều rất lo lắng, sợ đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người. Nam Cung Nghiêu đã bị thù hận che mờ hai mắt, đánh mất lý trí, chuyện có đáng sợ hơn nữa, anh ta cũng có thể làm được.
Lo lắng mấy ngày liền làm cho tinh thần của cô xấu đi, nhanh chóng trở nên gầy yếu. Cả người uể oải, không có chút tinh thần. Ngay cả chụp ảnh cưới, một chuyện vốn dĩ nên cảm thấy hạnh phúc, cũng luôn lo lắng không yên, không có chút hứng thú nào.
Sau khi thay áo cưới xong, cô ngồi ở ghế sofa đợi Ngũ Liên.
Có một bóng dáng đột nhiên lướt qua rất nhanh ở sát bên cửa sổ.
Nam Cung Nghiêu sao?
Cô sợ tới mức nhảy dựng người lên, quay ra phía sau nhìn lại, không có ai!
Không lẽ do cô quá lo lắng, nên xuất hiện ảo giác sao?
Bị hoảng sợ chưa bình tĩnh lại, cả người đầy mồ hôi.
Còn như vậy nữa, cô sợ mình cho dù không thần kinh của cô không bị hỏng, thì cũng mắc bệnh tâm thần.
Yếu ớt không có sức ngồi co gối ở trên ghế sofa, cả người gần như muốn ngất đi.
“Em thay áo nhanh đến vậy sao, anh còn tưởng phụ nữ thay áo cưới phải rất lâu chứ.”
Ở trên vang lên tiếng của Ngũ Liên, làm cho Uất Noãn Tâm giật mình. Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lướt qua một sự hoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280418/chuong-314.html