Uất Noãn Tâm chạy không ngừng, một vòng rồi lại một vòng, tầm mắt mơmàng, nhìn không rõ đường chạy ở phía trước, cơ thể đảo qua đảo lại, bên tai nghe thấy tiếng thở nặng nề. Tim đập như sấm, sắp không chịu đựngđược nữa rồi. 
Lúc này thật khao khát đột nhiên có một trận mưa to, mượn cớ trời mưa để té xỉu. 
Đáng tiếc, trời quang mây đãng, cũng khô ráo, nóng đến nỗi làm cô sắp bốc hơi. 
Nhưng mà, vừa nhìn thấy Ngũ Chấn Quốc đứng từ xa giám sát cô, UấtNoãn Tâm cắn chặt răng lại, nói với chính mình nhất định phải kiên trì,quyết không thể để ông ấy xem thường. Nếu như ngay cả chút thử thách này cũng không chịu được, cô thực không xứng ở bên cạnh Ngũ Liên. 
Bảy vòng… 
Tám vòng… 
Chín vòng… 
Mười vòng… 
Vào giây phút dừng chạy, Uất Noãn Tâm mệt đến nỗi nằm quỳ trước mặtNgũ Chấn Quốc, họng thở ra khói, miệng gần như sùi bọt mép, cả người run rẩy. 
Nhìn thấy cô thở gấp đang muốn nói gì đó, Ngũ Chấn Quốc cho rằng côxin tha với mình, hoặc nói hối hận rồi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nóiđứt quãng của Uất Noãn Tâm. 
“Làm phiền ông…. cho người…. đưa bé Thiên đến trường học….. cháukhông muốn…. thằng bé nhìn thấy…. bộ dạng như thế này…. của cháu bâygiờ…..” 
Không ngờ rằng trong tình trạng này rồi, trong lòng cô nghĩ đến đầu tiên vẫn là con trai. 
Ngũ Chấn Quốc có hơi cảm động, nhưng chỉ duy trì trong một giây ngắnngủi, lòng lại trở nên vô cùng cứng rắn, có lẽ đây chỉ là thủ đoạn đểlàm ông cảm động của cô ta, ông nhất định không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280378/chuong-274.html