Để biểu hiện tốt một chút, Uất Noãn Tâm dành cả một đêm để chuẩn bị. Buổi sáng ngày hôm sau, gọi điện ngay cho Ngũ Liên, vừa nối máy liềnném bom oanh tạc, gọi anh dậy. Anh chạy đến dưới lần đón cô, vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ.
Nhằm mục đích an toàn, Uất Noãn Tâm lái xe, anh làm ổ ngủ bù ở bên ghế phụ. Lười biếng ngáp dài. “Anh nói nè, có cần phải căng thẳng đến vậykhông? Chỉ là buổi gặp mặt thôi mà, lần trước ông cũng gặp em rồi đóthôi.”
“Lần trước em biết rằng không có hy vọng, nhưng lần này lại khác. Bởivì đã có một tia hy vọng, nên phải biểu hiện thật tốt, không thể cóchút sai sót nào cả.”
Anh mở một con mắt, chọc ghẹo. “Không ngờ, em muốn gả cho anh đến vậy nha!Nôn nóng muốn kết hồn rồi à…..”
“Tự kỷ! Đừng ngủ nữa, gặp ông xong rồi hẳn ngủ tiếp, lát nữa giúp em một chút, em không biết phải ăn nói như thế nào.”
“Không phải em là luật sư sao? Luật sư người nào chẳng có tài hùng biện.”
“Nhưng ông anh vẫn còn là tư lệnh nha, lỡ như em nói sai một câu, ông móc súng ra muốn bắn em thì phải làm sao?”
“Yên tâm đi! Anh nhất định sẽ đứng che cho em, ông sẽ không nỡ đâu.”
“Lỡ nổ súng thì sao? Vậy không phải anh sẽ trở thành người vô tội làm vật hy sinh sao?”
“Mới sáng banh mắt, em nói gì vậy? Làm gì có người nào tự trù ẻo chồng mình vậy chứ. Anh mà xảy ra chuyện, em phải làm quả phụ đó!”
“Không thèm cãi nhau với anh, ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280376/chuong-272.html