“Má mi!” Cô bé nhỏ dang hai tay ra, giống như một chú chim sơn ca hoạt bát nhảy vào lòng Nam Cung Vũ Nhi. 
 “Đào Đào, con vừa mới chạy đi đâu vậy? Má mi tìm con khắp nơi.” Giờphút này tim của Nam Cung Vũ Nhi vẫn còn đập bùm bùm. “Không phải bảocon đứng tại chỗ đợi má mi sao?” 
 “Lúc nãy có một bà cụ không biết tiếng Trung, cho nên Đào Đào chỉ đường cho bà ấy!” 
 “Đào Đào ngoan, nhưng lần sau phải nói trước với má mi, biết không?” 
 “Vâng, Đào Đào biết rồi! Má mi, lúc nãy Đào Đào suýt chút bị té, có một dì rất đẹp rất đẹp đỡ Đào Đào đó!” 
 “Đẹp thế nào? Có đẹp giống má mi không?” 
 Nam Cung Duyệt Đào mở ta hai mắt nghiêm túc suy nghĩ. “Đẹp giống y như má mi.” 
 “Cô bé ngốc, má mi mới là người đẹp nhất, biết không?” 
 “Vâng!” Cô bé gật đầu mạnh. “Đào Đào biết rồi.” 
 ……………. 
 Sau khi Ngũ Liên kết thúc cuộc họp, liền vội vàng quay về văn phòngthu dọn đồ đạc, đi tìm Uất Noãn Tâm. Kết quản vừa mở cửa ra, thì nhìnthấy cô, đứng sát bên cửa sổ, dáng người nhỏ bé. Quay đầu, nhếch môi nở nụ cười với anh. “Họp xong rồi à.” 
 “Sao em lại đến đây?” Ngũ Liên vừa kinh ngạc vừa vui, gấp gáp không đợi được đi về phía trước. 
 “Em bảo Lâm Mạt dẫn tiểu Hạo về nhà trước, còn mình chạy đến đây.” 
 “Bởi vì nhớ anh sao?” 
 Cô xảo quyệt cười. “Anh đoán xem.” 
“Anh mặc kệ, dù sao anh nhớ em.” Anh ôm cô vào lòng, lo sợ cô sẽ chạymất, ôm thật chặt. “Trời ạ……. chúng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280355/chuong-251.html