Đầu của Nam Cung Nghiêu vẫn còn chưa hết đau, gấp gáp vội vã lái xe đến ngọn hải đăng, nhưng hiển nhiên không tìm được Uất Noãn Tâm, chạy vội đến nhà cô. Cũng may, cô mở cửa, chỉ là thái độ có chút lạnh nhạt. “Sao anh lại đến đây hả?”“Xin lỗi, tối qua…….. anh………. quên mất.”
“Không sao cả.” Dù sao lòng anh cũng không có cô, thì làm sao có thể nhớ rõ chứ?
“Em tìm anh có việc sao?”
“Không có! Chỉ là muốn gặp anh thôi. Sắp đến giờ làm rồi, anh đi tắm rửa trước đi! Người nồng nặc mùi rượu.”
Anh kéo cô lại. “Noãn Tâm, đừng dùng thái độ đó đối xữ với anh được không? Anh không phải cố ý.”
“Em biết! Chúng ta lúc khác hẳn nói tiếp được không? Sắp trễ giờ làm rồi, anh đi tắm trước đi, trong nhà có quần áo lần trước anh để lại đó.”
Nhìn thấy cô thực sự không muốn nói, Nam Cung Nghiêu cũng không tiện níu kéo, đành phải cởi âu phục, đi vào phòng tắm.
Chưa đến hai phút, điện thoại của anh đổ chuông, Uất Noãn Tâm bật điện thoại, trên điện thoại nhấp nháy tấm ảnh hiển thị người gọi trong phút chốc làm cho mặt cô tái méc, đến môi cũng trắng bệch.
Cả người lạnh như băng, run rẩy, như bị ngũ lôi đánh trúng. Cô thà rằng chọc mù hai mắt mình, cũng không muốn nhìn thấy tấm hình đó.
Nam Cung Nghiêu đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Uất Noãn Tâm đưa lưng về phía mình, cầm điện thoại của mình, tiếng chuông vẫn chưa ngừng.
“Sao vậy?”
Cả người cô như hóa đá.
Nam Cung Nghiêu ngờ vực lấy điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280346/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.