Uất Noãn Tâm lặng lẽ lao động cực khổ trong bếp, vo gạo nấu cơm, trong lòng cũng không quên nguyền rủa con sâu lười biếng nào đó mặt dày đến ăn chực cơm. Bản thân đói thì có quyền xông vào nhà người khác, sai bảo cô nấu cơm cho ăn sao? Có lầm không vậy trời! Cô cũng không phải đầu bếp nhà bọn họ! Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!
Mặc dù trong lòng có ngàn cái khó chịu, nhưng vẫn mềm lòng ở trong bếp chịu cực khổ.
“Nhanh lên! Lề mề gì vậy…tôi đói rồi…” Ngũ Liên nằm dài trên ghế sofa, vừa bỏ nho vào trong miệng, vừa càm ràm hối thúc. Một chút ngại ngùng cũng không có, ngược lại còn coi đây là niềm vui, giọng nói càng ngày càng lớn. “Nhanh lên! Nhanh lên! Bụng đói đến dẹp lép rồi…”
Uất Noãn Tâm nổi điên, bưng đồ ăn ra ngoài, mặt mày đen thui. “Kêu réo gì hả? Gọi hồn sao?”
“Đúng là gọi hồn, bây giờ không phải đã gọi được hồn của em ra rồi sao?”
Tinh thần của Ngũ Liên phấn chấn sáp lại gần, vừa nhìn thấy đồ ăn, lông mày nhíu lại. “Chỉ ba món thôi à? Em cũng quá keo kiệt rồi!”
“Một món mặn một món xào một món canh, cũng coi là đầy đủ lắm rồi, được chưa? Anh đừng có quá đáng!”
“Cắt! Thật keo kiệt mà!”
“…………” Uất Noãn Tâm rất muốn bạo lực, nhưng cô sẽ không làm vậy, cho nên phải nhịn. Không nói lời nào xới cơm cho anh, múc xong canh, muốn được yên tĩnh một lát, ăn hết các món, nhưng Ngũ Liên lại rất có hứng thú tán dóc. “Có ba món thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280312/chuong-208.html