Nam Cung Nghiêu do dự vài giây, để Hà quản gia chăm sóc Uất Noãn Tâm, còn bản thân thì đi đến phòng của Nam Cung Vũ Nhi. Trong phòng chỉ để lại một cây đèn tường, Nam Cung Vũ Nhi chờ mong nhìn ra cửa. Anh vừa vào, cặp mắt lập tức sáng lên. “Anh đến rồi!”
“Sao còn chưa ngủ?”
“Bên ngoài đang có sấm, rất đáng sợ, em không ngủ được!”
“Để anh bảo Hà quản gia ngủ với em!”
“Không cần! Em chỉ muốn anh ở bên.” Nam Cung Vũ Nhi quả quyết kéo tay của anh, sợ anh rời khỏi.
“Tìm được Noãn Tâm chưa? Không sao chứ?”
“Không, đang sốt nhẹ!”
“Vậy thì tốt………..” Nam Cung Vũ Nhi giả vờ thở nhẹ ra. “Nếu không có gì đáng ngại, anh cũng không cần lo lắng, tối nay có thể ở đây với em rồi.” Cô vỗ bên giường. “Em cũng mệt rồi, nằm ở bên cạnh em đi!”
Nam Cung Nghiêu khẽ thở dài, biết rõ tính cô, không đạt được mục đích quyết không từ bỏ, thực sự đã không còn sức dây dưa với cô, đành phải lên giường.
Cô lập tức ngã vào trong lòng anh, gối lên cánh tay anh, quyến luyến nói: “Ưm…… lâu rồi chưa cảm thấy an tâm này……….. thật quen thuộc…….. còn nhớ lúc nhỏ, mỗi đêm anh đều ôm em ngủ như vậy. Ngày hôm sau thức dậy, cánh tay tê rần, nhưng vẫn mạnh miệng không thừa nhận.”
Không thấy anh trả lời, Nam Cung Vũ Nhi ngẩng đầu, nhìn anh lòng không yên, không vui vẻ mếu miệng: “Anh không phải vẫn còn lo lắng cho Noãn Tâm chứ?”
“Không có!”
Anh càng chối bỏ, cô càng khẳng định suy đoán của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280305/chuong-201.html