Nam Cung Nghiêu đứng lặng một chỗ rất lâu, không khỏi có chút ngây người.
Cho đến khi, Uất Noãn Tâm vô ý nhìn lướt qua, phát hiện anh, có chút vui mừng reo lên: “Anh về rồi à!”
“Ừ!” Mặt anh có hơi mất tự nhiên, nhưng che dấu rất nhanh, bình tĩnh bước về phía trước. “Sao lại ngồi ở đây chứ? Không phải bảo em ở trong phòng nghỉ ngơi sao?”
“Xin lỗi, em buồn chán quá, muốn qua ra ngoài hít thở không khí…….” Cô giống như một đứa trẻ mắc lỗi, đáng thương nhìn anh chăm chăm, tim của anh tan chảy hết rồi, nỡ lòng nào trách mắng cô. Nhìn thấy cô mặc quần áo mỏng manh, nói: “Về phòng thôi!”
“Nhưng em chỉ vừa ra ngoài chút xíu à, bầu không khí ở đây rất trong lành, cảnh cũng rất đẹp, có thể ở đây thêm mười phút được không? Em đảm bảo, chỉ mười phút thôi.”
Nam Cung Nghiêu không nói lời nào, cởi áo ngàoi khoát lên người cô, bản thân đứng ở một bên, nhìn về nơi xa xăm.
Hơi thở quen thuộc của anh quanh quẩn xung quanh, khiến cho Uất Noãn Tâm cảm thấy rất an tâm. Mấy ngày nay, anh mỗi ngày đều ở cạnh cô một bước không rời, làm cho cô càng ngày càng ỷ lại vào anh.
Hôm nay anh chỉ ra ngoài có một buổi chiều, cô đã rất nhớ anh, một giây cũng không cách nào ở trong phòng chờ đợi, chỉ có ra ngoài đi dạo mới có thể vơi đi nỗi nhớ anh.
“Đúng rồi, người bắt cóc em……….bây giờ như thế nào rồi?”
“Em đang lo lắng cho ông ta?”
“Không, không có! Chỉ thuận miệng hỏi một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280293/chuong-189.html