“Lương Cảnh Đường, anh đợi……đợi chút đã…..” Lúc anh định lên xe Uất Noãn Tâm đuổi theo anh, mệt đến thở hì hà hì hụt, gấp gáp đến nỗi không đợi được phải nói ngay. “Lúc nãy anh…..đang…..đang đùa phải không?”
“Câu nào vậy?”
“Đến Hoàn Cầu làm việc!”
“Anh nghiêm túc đó.”
“Não của anh không phải cũng không được bình thường chứ? Đường đường là một luật sư danh tiếng lại đi làm một nhân viên nhỏ bé, Nam Cung Nghiêu rõ ràng đang đào hố chôn anh, anh làm sao có thể mắc mưu anh ta chứ?”
“Trách nhiệm của luật sư là bảo vệ lý lẽ và sự công bằng, chức vị như thế nào, có cái gì khác nhau sao?”
“Nói thì nói như vậy, nhưng mà, nhưng…..” Cô vẫn rất kinh ngạc! Trừ khi đầu anh bị con lừa đạp, cô quả thật không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác, để một luật sư cao quý như anh phải hạ mình, chấp nhận làm một nhân viên nhỏ bé. Hoàn Cầu là một doanh nghiệp lớn chuyện này không sai, nhưng tự mình làm chủ, chắc chắn sẽ mạnh hơn làm công cho người khác gấp trăm gấp ngàn lần.
“Được rồi! Đừng làm cho vấn đề này thêm rối ren nữa, sắp đến giờ làm rồi đó, quay trở về đi!” Lương Cảnh Đường quay ngược lại an ủi cô, cứ như người làm ra cái quyết định trọng đại này không phải là mình.
Nhìn thấy anh đã chắc chắn với quyết định của mình, Uất Noãn Tâm cũng không khuyên nhủ thêm lời nào, chỉ hỏi: “…………..Anh có thể nói cho em biết nguyên nhân không? Tại sao vậy?”
“Rất đơn giản!” Lương Cảnh Đường dịu dàng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280246/chuong-142.html