Buổi sáng tinh mơ ngày hôm sau thứ dậy ra cửa vừa vặn đụng trúng Nam Cung Nghiêu, mặt Uất Noãn Tâm tự nhiên đỏ bừng lên, tim đập loạn nhịp, nhưng vẫn giả vờ bày ra bộ dang ‘thời tiết hôm nay thật đẹp’, đồng thời chào buổi sáng với anh. “Chào!”
Nam Cung Nghiêu không hé môi, đi thẳng đến đưa cho cô một hộp quần áo.
“Đây là gì vậy?”
“Quần áo cưỡi ngựa!”
“Đưa tôi quần áo cưỡi ngựa làm gì?”
Nam Cung Nghiêu nhíu mày. Vẻ mặt khó coi biểu lộ ý ‘đồ cưỡi ngựa mặc để cưỡi ngựa, không lẽ mặc đi bơi’.
“Mười phút sau, đợi ở dưới lầu!”
“Đây là ý gì? Chúng ta đi cưỡi ngựa sao? Bây giờ? Nhưng mà… tôi vẫn chưa ăn sáng… không thích hợp cưỡi ngựa….”
Cô có phản kháng như thế nào, Nam Cung Nghiêu vẫn không quan tâm bước đi. Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải nghe theo mệnh lệnh thay quần áo, khi xuống lầu, đã thấy Nam Cung Nghiêu đợi ở phòng khách.
Sau khi khoát lên bộ đồ khí thế càng bức người, trang phục quý phái, càng tô điểm thêm vẻ đẹp anh tuấn của con người anh, giống khi kiệt tác của thượng đế vậy. Bất luận là tướng mạo hay là dáng người, đối với phụ nữ đều là một loại hấp dẫn đến trí mạng.
Khi anh tao nhã, nhẹ nhàng đi về phía cô, hô hấp của Uất Noãn Tâm dừng lại, dường như có thể thấy được phía sau anh mọc ra thêm một đôi cánh màu đen.
Cảm thán, không cần đẹp đến mức đó chứ! Muốn dùng sắc đẹp của mình làm điên đảo cả thế giới sao? Cao quý tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-hon-nhan-100-ngay/1280196/chuong-92.html