Hướng Bùi Úc ngồi ngược hướng ánh sáng, đôi mắt bị che kín bởi bóng hạ xuống từ xương lông mày, khiến cho người ta không thể nắm bắt được cảm xúc nơi đáy mắt anh.
Ngũ quan của anh giống như pho tượng trong sách giáo khoa vậy. Phần lộ ra ánh sáng là lộ ra ánh sáng, phần ẩn trong bóng tối là phần ẩn trong bóng tối, chỗ ngoặt gọn gàng, đường nét rất rõ ràng. Âu phục cũng rất hợp với anh, bất kể anh xuất hiện ở nơi nào đi chăng nữa, thì lúc nào cũng luôn áo mũ chỉnh tề, vừa nhìn đã biết đời sống rất sung túc.
“Đến đây, Khương Khả Vọng.” Anh đưa tay về phía cô, khẽ vẫy vẫy. Ngón tay thon dài mà có lực, động tác ngoắc lại gần, ngả ngớn mà lười biếng.
Khả Vọng đi đến chỗ anh, dây đeo của chiếc túi xách trong tay hơi động, đập nhẹ lên bắp chân của cô. Cô đứng trước mặt anh, mở nắm tay ra giơ lên: “Đưa chìa khóa của tôi trả lại đây.”
Giọng nói lanh lảnh vang lên trong không gian nhỏ hẹp.
Không biết cười vì cái gì, khóe miệng anh bỗng hơi cong lên một chút.
Trong nháy mắt nhìn thấy nụ cười này của anh, cô bỗng cảm thấy hơi luống cuống.
“Anh cười cái gì?” Khương Khả Vọng nổi nóng, cất cao giọng lặp lại một lần nữa, “Đưa chìa khóa lại đây.”
Bùi Úc lại rất bình tĩnh hòa nhã hỏi cô: “Em uống bao nhiêu thế? Lại hút thuốc à?”
Đến thời điểm này rồi, anh lại đứng ở vị trí gì mà đại ngôn bất tàm* hỏi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-het-han/2528555/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.