Bên mép anh lún phún mấy sợi râu đã mọc lên, truyền đến mu bàn tay cô một cảm giác mềm mại và thô mài đan xen, làm cô thấy ngứa ngáy, lây sang cả trái tim khiến cô thấy không yên.
Khương Khả Vọng rút bàn tay bị nắm lại.
Theo bản năng đặt ở ngực, bàn tay còn lại đặt lên trên, che đi nơi anh hôn vào, muốn bình phục lại sự rung động anh khơi lên.
Cái đồng hồ lỏng loẹt kia cũng theo động tác của cô mà trượt đến tận giữa cánh tay mới miễn cưỡng kẹt lại. Bùi Úc mở mắt ra đã thấy, rồi một mực nhìn vào đó.
Về đến nhà cô liền tháo ra, đặt ở bên giường rồi đi tắm rửa. Tắm xong xuôi rồi đi ra ngoài, không thấy ai trong phòng, cô lại sang thư phòng xem xem. Anh ngồi ở trước bàn, cầm một chiếc tuốc nơ vít nhỏ tháo dây đồng hồ ra.
“Thử xem nào.” Anh ngẩng đầu lên, ngoắc tay về phía cô.
Mái tóc cô vẫn còn ướt đẫm, từng giọt nước chảy xuống, cổ tay cũng bị dính mấy giọt, cô đi qua, đưa tay cho anh.
“Cạch”, một âm thanh rất nhỏ vang lên, đã cài lên rồi. Đồng hồ đã được thu chặt lại đeo trên tay cô, rất vừa vặn. Cô giơ cánh tay vừa đeo đồng hồ xoay tới xoay lui hai vòng, mặt đồng hồ khảm kim cương ở bên trời giống như bầu trời đầy sao, dưới ánh đèn khúc xạ ra ánh sáng chói mắt.
“Thích không?” Bùi Úc hỏi cô.
Khương Khả Vọng gật đầu mạnh hai cái.
Sao có thể không thích được, anh đây là tặng cho cô một ngôi nhà đeo ở cổ tay.
Thấy cô gật đầu, anh một tay chống cằm cười cười, trong vẻ tươi cười còn có chút phong trần mệt mỏi của một người vừa đi xa về.
Bùi Úc đi ra khỏi bàn đọc sách, ôm bờ vai cô đi ra ngoài, ngón tay còn cuốn cuốn sợi tóc ướt của cô.
“Em chờ anh một chút, anh đi tắm đã.” Anh tắt đèn ở thư phòng, khép cửa lại.
Đứng ở trước cửa, Khương Khả Vọng nhón chân lên hôn một cái lên mặt anh, lúc anh định hôn đáp lại, gót chân cô lại lẳng lặng hạ xuống.
“Anh đi đi, em còn phải xem kịch bản nữa.” Giọng nói trong trẻo của cô rơi vào tim anh, không thể dự đoán thoáng chốc đã biến mất không vết tích.
Bùi Úc đứng tại chỗ, cô gái này là ai? Khẳng định không phải là Khương Khả Vọng.
Lúc trước vì để cho cô nhìn qua kịch bản một chút thôi mà đã phải phí hết bao nhiêu là tâm tư.
“Không xem kịch bản thì sao mà diễn tốt được?”
“Em là diễn viên thiên tài, không cần xem kịch bản, trước khi diễn nhìn qua một lần là đủ rồi.” Cô gái ngang bướng vịn bờ vai anh trèo lên, miệng nói không chút quan tâm.
“Em rất thông minh, đạo diễn cũng rất thích em, chỉ là đây không phải là lí do để mà lười biếng.” Bùi Úc lôi cô từ trên người xuống, hướng dẫn từng bước, “Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận nghiêm túc, có hiểu lời tôi nói không?”
Anh nói: “Nhanh đi.” Cô mới chịu phồng miệng lên đi.
Bây giờ thì chính cô muốn xem, lại là đúng lúc anh vừa đi công tác trở về, tỉ mỉ chọn quà cho cô.
Bùi Úc thở dài một cái đầy yếu ớt, tiếp tục nắm vai cô đi: “Đừng xem muộn quá.”
Khương Khả Vọng ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, mở đèn ra đặt bên dưới, đọc kịch bản. Bùi Úc tắm rửa xong cũng không quấy rầy cô, đi đến giường ngồi xuống. Tóc của cô dần dần khô, chỉ còn đuôi tóc vẫn còn chút ẩm.
Đợi đến lúc cô tắt đèn đi, đi đến trước giường, Bùi Úc đã nghiêng đầu nằm trên giường ngủ thiếp đi rồi, không biết là ngủ lúc nào, chắc là đợi lâu quá. Cô ngồi xuống giường, lẳng lặng nhìn anh, lông mày cau lại, dung nhan khi ngủ rất sạch sẽ.
Kỳ thực cũng không phải lần đầu tiên nhìn gương mặt này như vậy, lúc anh ngủ cô luôn thích giữ khoảng cách gần như vậy nhìn anh, nhìn nhìn rồi dễ dàng mê đắm.
Chỉ là hiện tại tâm cảnh so với khi đó không giống nhau lắm.
Không muốn sa vào ôn nhu của anh, rất muốn kiên cường hơn trước thật nhiều nhiều nhiều lần, khát vọng đối với anh chỉ có thể là ngẫu nhiên xa xỉ, cũng không thể bị phát giác gây gợn sóng.
Khương Khả Vọng nhìn đến ngây người, mãi đến khi Bùi Úc mở mắt ra.
Cô không có chút phòng bị, không kịp né tránh, thời gian hai người nhìn nhau, không phải là trong chốc lát, mà còn là nửa khắc, ánh mắt của cô cũng từ si ngốc chuyển sang sững sờ.
“Nhìn gì thế?” Bùi Úc hỏi.
Anh không giống như đột nhiên thức giấc, mà giống như đã sớm chờ cô rồi vậy, chỉ là vấn đề này cũng không thể lội ngược dòng mà tìm hiểu. Tay của anh đặt lên gáy của cô, xoa nhẹ hai lần, rồi đặt cô nằm lên giường.
Khương Khả Vọng nằm trong lồng ngực anh, tay vòng qua vai anh, anh cầm tóc cô để ra sau vai, lại hỏi lần nữa: “Em nhìn gì thế?”
“Thì… Nhìn lung tung thôi mà.” Khương Khả Vọng nói xong, bị anh kéo gần lại chút nữa, chóp mũi đụng chóp mũi, rõ ràng là một loại ám chỉ. Cô hướng về trước một chút nữa, hôn hôn miệng anh.
Bùi Úc rất hưởng thụ nụ hôn này, đầu lưỡi vươn ra, ôm lấy đầu cô dây dưa một hồi lâu.
“Kịch bản xem kĩ càng rồi à?” Anh đỡ lấy trán cô, quan tâm hỏi.
“Xem kĩ rồi.” Xem hết kịch bản rồi đến nhìn anh luôn.
“Vậy… Làm chuyện khác.” Ngón tay anh vuốt ve cằm cô.
Cô bị lật trở mình, bị đè ở trên giường, động tác giật áo choàng tắm xuống làm cả người cô ngửa ra sau một chút, cái tư thái giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy. Bùi Úc cúi đầu xuống, dọc theo lưng cô hôn xuống.
Khương Khả Vọng thoi thóp bị anh ôm trong ngực, Bùi Úc cầm lấy tay cô, kéo đến ngực mười ngón đan xen với nhau.
Cô vô lực nâng nửa mí mắt lên, hoảng hốt cho rằng mình nhìn lầm, trên ngón tay của anh có một vòng dấu tích, là ngón áp út của tay trái. Cô hơi nghi hoặc, ánh mắt không ngừng nhìn theo, anh thì đắm chìm trong dư vị vui sướng qua đi, cọ cọ đỉnh đầu cô một lúc lâu.
Vào lúc ban ngày của ngày kế tiếp quay phim, cô bỗng nhiên nhớ tới khi ấy, bỗng thất thần.
Người diễn chung với cô Từ Tĩnh phát hiện ra cô không nói gì cả, rất tự nhiên nói thêm, cô mới phản ứng cấp tốc trở về trạng thái ban đầu.
Phản ứng của vua màn ảnh khiến cho người ta nhìn không ra chút sơ hở nào, quay xong, Chu Tư Phàm cố ý nhìn lại mấy lần, đối chiếu, nghĩ nghĩ: “Diễn như thế đi, so với kịch bản ban đầu tốt hơn chút đấy, qua. Mọi người nghỉ ngơi một chút.
“Cảm ơn anh, Từ tiên sinh, thật có lỗi quá, tôi lại thất thần.” Đến giờ nghỉ, Khương Khả Vọng vừa nói cảm ơn vừa xin lỗi.
“Không sao.” Từ Tĩnh khoát khoát tay nói, vẫn hơi lo lắng hỏi một câu, “Có phải nghỉ ngơi không tốt không?”
“Không phải đâu ạ.” Khương Khả Vọng nghĩ đến nguyên nhân ban nãy mình thất thần.
Bởi vì, trên ngón tay Từ Tĩnh cũng có một vòng dấu vết như thế, điện quang thạch hỏa*, cô liền nghĩ đến tối hôm qua.
*ĐIện quang thạch hỏa: chớp mắt.
“Từ tiên sinh, bình thường anh hay đeo nhẫn lắm sao?” Khương Khả Vọng hỏi.
Từ Tĩnh thuận theo ánh mắt cô, giơ tay mình lên, cười cười: “Đúng vậy, vợ tôi không có cảm giác an toàn lắm, bắt tôi trừ lúc quay phim ra thì phải đeo, làm sao thế?”
“À… Tôi chỉ hỏi chút chút thôi ấy mà.” Khương Khả Vọng giật mình nói, “Tình cảm giữa anh và vợ tốt quá.”
Không rảnh nghĩ nhiều, có người đến gọi cô: “Cô Khương, đạo diễn Chu đang ở phòng họp gọi cô qua.”
Cô nghĩ chắc tại vừa rồi quay phim không để tâm bị đạo diễn phát hiện ra, chuẩn bị đi qua để nhận lời phê bình. Vừa vào cửa, Chu Tư Phàm đã cười ha ha đứng dậy: “Khả Vọng, cháu xem ai tới này?”
Khương Khả Vọng nhìn cô gái đang ngồi ở trên bàn hội nghị, gương mặt thiên chân vô tà.
“Chị Khả Vọng.” Chung Miểu Miểu nhút nhát gọi cô.
Cô cũng trấn định trả lời: “Miểu Miểu.”
“Miểu Miểu khó mà tới thăm được đấy, cũng không nói cho Bùi Úc, thiếu chút nữa nhân viên đã đuổi đi rồi.” Chu Tư Phàm nhìn Chung Miểu Miểu, lại cảm giác được có chút mê mẩn, “Tiểu cô nương đột nhiên thay đổi thành cô gái mười tám rồi.”
Chung Miểu Miểu không mặc quần áo thủy thủ, phong cách quần áo đổi thành kiểu ăn mặc nữ tính trẻ trung, son phấn trên mặt che giấu đi sự ngây thơ, cô gái này cuối cùng cũng trở lại thành một thiếu nữ mười bảy bình thường rồi. Không biết làm sao đột nhiên lại đến đoàn làm phim nữa, Khương Khả Vọng im lặng nghe Chu Tư Phàm hàn huyên.
“Vậy hai đứa trò truyện đi, tôi ra ngoài một chút.” Có người đến tìm Chu Tư Phàm, ông ta để hai người họ lại, ra khỏi phòng.
Trước khi Chu Tư Phàm rời đi, Chung Miểu Miểu vẫn là Chung Miểu Miểu ấy, nhưng mà vừa đóng cửa lại, bầu không khí trong phòng đã lập tức lạnh xuống, mặt của cô ta cũng còn vẻ thuần lương vừa nãy nữa, trở nên âm trầm.
Khương Khả Vọng liếc cô ta một cái, nói: “Em mặc thế này, rất xinh đẹp.” So với trước kia tốt hơn nhiều, ít nhất thì cũng không còn là cô gái nhỏ ấu trĩ kia nữa.
“Bác sĩ Cố để tôi mặc thế này.” Không có người ngoài, giọng nói của Chung Miểu Miểu lại trở nên thanh lãnh mà xa cách, cô ta nói bác sĩ Cố, chắc là bác sĩ tâm lý mà Bùi Úc từng nhắc đến.
Chung Miểu MIểu nói: “May mắn có chị mà giờ tôi tuần nào cũng phải đến chỗ bác sĩ kia báo cáo, đi chỗ nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm.”
Xem ra, việc này vẫn là đổ hết lỗi lên đầu cô.
Khương Khả Vọng thản nhiên nói: “Tất cả mọi người chỉ muốn quan tâm em thôi, vì muốn tốt cho em.” Cô nghiền ngẫm lời nói vừa rồi của Chung Miểu Miểu, “Có người nhìn chằm chằm mà em còn dám đến đây à?”
Cũng đúng lúc một giọng nói vang lên, bên ngoài có một người đàn ông mặc đồ tây đen gõ gõ cửa sổ: “Chung tiểu thư, Chung tiểu thư!”
Thanh âm gõ cửa kia làm Chung Miểu Miểu giật mình, lập tức trượt xuống từ trên mặt bàn, trốn sau lưng Khương Khả Vọng: “Chị giúp tôi đuổi bọn họ đi, bảo đừng theo tôi nữa.”
Đây là giọng điệu cầu xin đấy à? Khương Khả Vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy buồn cười: “Tới tìm em mà, chị bảo sao họ lại đi được?”
Cô ta rất lo lắng: “Chị nói chuyện có tác dụng, bọn họ nghe theo.”
“Cậu em nói chuyện mới có tác dụng.” Khương Khả Vọng không đau không ngứa nói.
“Chính là cậu để cho họ đi theo tôi đấy, tôi… tôi biết sai rồi.” Trong giọng nói của Chung Miểu Miểu rốt cuộc cũng có chút cầu khẩn, “Chị nói họ sẽ nghe, chị giúp tôi một chút đi, tôi không muốn trải qua mấy ngày thế nữa, đừng để họ đem tôi đến bệnh viện mà.”
“Em biết sai rồi?” Khương Khả Vọng rất không tin tưởng hỏi.
Người này có quá nhiều gương mặt, không thể xem giống như một thiếu nữ mười bảy bình thường được.
“Biết rồi, chị với cậu kết hôn rồi, tôi cũng không còn cách nào để phá hỏng cả.” Cũng may mà cô nhóc này biết mình việc sở tác sở vi* của mình được gọi là “phá hỏng”.
*Sở tác sở vi: Hành động đã làm.
“Thật à?” Khương Khả Vọng bỗng nhiên trở nên thân thiết, “Thế thì gọi mợ nghe một tiếng coi nào.”
Vẻ mặt của Chung Miểu Miểu rất đặc sắc, mãi đến sau này Khương Khả Vọng vẫn còn khắc ghi.
Cô ta mặt mày như tro, bờ môi run rẩy: “… Mợ.”
Xem ra cô nhóc này cũng đường cùng rồi, mới tìm đến đoàn làm phim, cái này thực sự không phải là quyết định thông minh gì mà.
“Ngoan.” Khương Khả Vọng vỗ đầu cô ta, sau đó đi ra mở cửa.
Mấy vệ sĩ chờ ở bên ngoài, nhìn thấy Khương Khả Vọng đều đồng loạt cúi đầu: “Bùi phu nhân.”
“Đem đi đi.” Khương Khả tránh sang một bên để cho họ một lối đi, sắc mặt Chung Miểu Miểu lập tức thay đổi.
“Chị gạt tôi!” Cô ta tức giận giãy dụa trong sự kiềm hãm của họ, chân hướng về phía Khương Khả Vọng dùng sức đạp, nhưng mà chỉ phí công, “Lừa đảo!”
“Thì sao chứ?” Khương Khả Vọng nhìn cô nhóc đi xa, mỉm cười vẫy chào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]