Một câu nói kia, khiến Khương Khả Vọng không biết bao lâu sau mới thôi giật mình. Lúc cô nhìn sang lần nữa thì Bùi Úc đã rời khỏi xe.
Cô cầm chiếc khăn tay được gấp gọn gàng trong tay, hương nước hoa bao trùm lấy cô, khiến cho trái tim cô không kìm được mà nhảy lên thình thịch. Cô trái lo phải nghĩ, anh đã đến mở cửa ra dắt cô xuống xe.
“Ở mấy ngày thế?” Bùi Úc nắm tay cô, vừa đi vừa hỏi.
Cô nói: “Ngày mai tham dự phỏng vấn xong thì đi luôn.”
Thời gian thực sự rất ngắn, ngắn đến mức anh cũng phải im lặng một lúc.
“Vậy em cứ đi trước, anh xử lý xong một số chuyện rồi mấy ngày nữa sẽ đi Hồng Kông.”
“Hả?” Hóa ra anh đang nghĩ đến cái này, Khương Khả Vọng nói, “Không cần đâu, anh cứ làm chuyện của mình cho tốt, không cần vội qua đó đâu.”
Cô lại nói sai, anh dừng bước, có thâm ý mà nhìn cô một cái. Lúc này lại chạm mặt người hầu, chào hỏi họ: “Bùi tiên sinh, Bùi phu nhân.”
“Bùi, phu, nhân.” Bùi Úc cũng nhẹ nhàng nói ra ba chữ ấy, câu xưng hô như thế từ trong miệng anh nói ra có một thứ cảm giác hết sức mộng ảo, giọng nói anh chợt nhẹ, lập tức trở nên mê ly.
“Gặp em cũng là chuyện của anh.” Anh thất thần chỉ trong chốc lát, rất nhanh nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước, “Anh sốt ruột muốn đi Hồng Kông là vì muốn gặp em.”
“Được…” Khương Khả Vọng hơi ngoài ý muốn, mặt đỏ lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-het-han/2528517/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.